Một Đời Chỉ Ngoảnh Lại Vì Một Người

Chương 29: Sụp đổ



Dạo gần đây, sức khỏe của Châu xuống dốc trầm trọng, thường ngủ mê man, khi tỉnh dậy lại cảm thấy mệt mỏi, cả người đau nhức.

Hiện giờ muốn giả vờ vui vẻ cũng khó khăn, gương mặt cô đôi lúc sẽ mất cảm giác, cô không thể điều khiển được cơ mặt, đôi tay thường xuyên run rẩy, cầm nắm vật gì cũng rất khó giữ chặt.

Số lần run rẩy, đau nhức ngày càng nhiều, đến nuốt thức ăn cũng trở nên khó khăn, cô biết bản thân đã đi tới giới hạn rồi.

Châu đưa tay đặt lên gần ngực, cố gâng cảm nhận nhịp tim. Lúc này đây có cảm giác như các tế bào trong cơ thể bị xé toạc ra vậy.. Châu cúi đầu, cắn răng kìm chế kìm đau, mồ hôi lấm tấm trên gương mặt gầy gò.

Hải bước vào phòng, trên tay là một khay đồ ăn:

- Bữa trưa đến rồi đây!

Châu im lặng một giây, giây thứ hai, cô ngẩng mặt lên, nhìn anh cười ngọt ngào:

- May quá, em đang đói, đút cho em ăn đi.

Hải mỉm cười, gắp một miếng trứng bỏ vào miệng Châu, cô tấm tắc khen ngon.

Anh cũng gặp một miếng cho mình, lát sau sắc mặt trở nên kì lạ:

- Sao em lại khen ngon chứ? Trứng anh đập không tốt, lẫn toàn vỏ là vỏ.. lại còn quên cho muối..

Châu vội lấp liếm:

- Chắc miếng của em không bị sao..

- Được rồi, vậy.. em ăn cải ngọt đi. - Hải trầm giọng.

- Ừm, ngọt lắm, đúng là cải cuối vụ có khác.

Vẻ mặt Hải ngạc nhiên đến mức không thể tin nổi, anh nhìn Châu, ánh mắt hoài nghi hoài nghi:

- Châu.. nó vốn là cải đắng, có tác dụng chữa bệnh.. Rốt cuộc là sao hả? Em sao vậy? - Hải nói to, anh thật sự rất lo cho cô. Cô như này thật chẳng khác nào ép chết anh cả..

Châu cúi đầu nói lí nhí:

- Em xin lỗi..

Hải thở mạnh, ôm cô vào lòng, nói nhỏ:

- Đừng sợ.. nói anh nghe, em cảm thấy trong người thế nào?

- Hình như em.. mất vị giác rồi, ngọt, mặn, chua, cay đều chẳng thể phân biệt được nữa..

Anh im lặng một lúc lâu sau mới lên tiếng:

- Để anh đưa em đi bệnh viện.

Mặc kệ amh thuyết phục thế nào, cô vẫn nhất quyết không muốn rời khỏi nhà. Cô nói cô sợ tiêm, sợ không khí lạnh lẽo của bệnh viện, sợ mình ngủ thật lâu không tỉnh lại, sợ phải xa anh..

Nhìn cô khóc lóc, Hải chỉ biết thở dài. Anh không muốn ép cô, không nỡ nhìn cô đau đớn như vậy..

Châu không viết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết đến khi tỉnh dậy, căn nhà yên tĩnh lạ thường, không biết anh đã đi đâu.

Cơn đau lại kéo đến, từng mũi kim vô hình đồng loạt đâm vào cơ thể khiến cô hô hấp khó khăn, liên tục hít sâu để kiếm tìm không khí.. Cô khuya tay, run rẩy sờ chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường tìm thuốc.

Lọ thuốc ngày thường vẫn ở đây, nay lại chẳng thấy đâu, có người đã nhanh hơn cô một bước.

Ai đó lấy đúng liều lượng, đặt thuốc và ly nước vào tay cô. Cô uống xong, chợt có bàn tay nắm nhẹ lấy tay cô, vuốt ve âu yếm.

Một giọt, hai giọt, ba giọt..

Từng giọt nước ấm nóng rơi xuống tay cô.

Châu run rẩy tìm tới gương mặt anh, ngón tay vuốt nhẹ hàng lông mày, mi mắt, sống mũi, khuôn môi.. cô muốn dùng cách này để khắc ghi anh trong tâm trí..

- Đừng.. Hải.. đừng khóc..

Đừng khóc, vì chúng ta chỉ là hai con người bình thường đang sống cùng nỗi sầu nhân thế.

Đừng khóc, vì nước mắt cũng chẳng thể xóa đi bao muộn phiền..

- Anh không khóc. - Anh mạnh mẽ đáp. - Có gì đáng để khóc chứ?

Thế nhưng những giọt nước mắt cứ thế chảy dài, Châu đưa tay xoa nhẹ gò má ươn ướt của anh.

- Anh như này.. em rất đau lòng.

- Chết tiệt, làm sao đây? Anh yêu em.. nghĩ đến chuyện không thể nói được với em câu này.. anh đã rất sợ hãi. - Anh gầm nhẹ, giọng nghẹn lại, khó thốt lên lời. - Thế nhưng anh lại chẳng thể làm được gì ngoài việc nhìn em ngày một yếu đi.. Anh là kẻ vô dụng!

Anh bất lực gục xuống vai cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô như sợ nếu ôm chặt quá cô sẽ tan biến trong vòng tay anh..

Họ cứ ôm nhau như thế, không biết đã qua bao lâu. Đến khi thấy tâm trạng anh khá hơn, cô gắng gượng mỉm cười mè nheo với anh:

- Ở nhà chán quá, em muốn chơi trốn tìm như hồi nhỏ.

Hải cười buồn, gõ nhẹ lên đầu cô:

- Anh thì không. Anh không muốn phải tìm em thêm mười lăm năm nữa đâu.

Thời gian của anh và cô còn quá ít ỏi, anh không dám nghĩ tới anh sẽ thế nào nếu rời xa cô. Tâm trạng gần đây luôn bất ổn, có những đêm anh thức trắng bên giường bệnh, ngẩn ngơ nhìn cô như muốn khắc ghi gương mặt của người con gái anh yêu nhất vào lòng.

Anh cho rằng cô sẽ không biết điều đó, cũng giống như cô cố tình giấu đi cơn đau bệnh tật, nhưng thực ra cả hai đều hiểu rõ..

* * *

Châu tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.. mấy ngày nay, cô ngủ ngày một nhiều, miên man chẳng biết gì nữa.

- Em dậy rồi à? Có đói không?

Cả đêm qua anh vẫn ngồi bên giường bệnh, một bước chẳng rời.

Châu mệt mỏi nói:

- Đêm qua em mơ thấy ông bà nội.. bà nói rất nhớ em.. muốn em đi cùng ông bà.. anh còn nhớ bà chứ? Hình như bà sống rất tốt, đẹp lão lắm..

Anh kinh hãi quát cô:

- Đừng nói linh tinh!

Anh không dám tin.. nhưng mơ thấy người đã khuất vốn là điềm chẳng lành.

- Kì lạ thật đấy.. hình như em nhìn thấy anh rồi.. - Châu chớp chớp mắt, đưa tay vuốt gương mặt ngày đêm cô mong nhớ. - Anh gầy quá..