Một Đời Chỉ Ngoảnh Lại Vì Một Người

Chương 3: Kí ức



- Không có gì.

ĐÙNG! ĐOÀNG!

Châu giật mình hét lên, mắt nhắm chặt, hai tay che lấy tai, cô cúi đầu run rẩy.

Hải nhìn cô với ánh mắt phức tạp, tay cậu vươn ra định vỗ về trấn an, nhưng bàn tay khựng lại trên không rồi nhẹ nhàng thu về.

Chuyện đã qua không nên nhắc lại nữa.

Cậu thu tay về, thở dài.

- Về thôi, trời ngớt mưa rồi. Dù gì cũng tiện đường, để tôi đi cùng cậu.

Quãng đường về nhà cũng khá gần, mà Châu lại cảm thấy nó xa lạ thường, có lẽ vì hai người đi sóng đôi bên nhau mà chẳng ai mở lời, không khí im lặng bao trùm, chỉ nghe được tiếng mưa rơi rả rích.

- Mưa cứ rơi rả rích như em đang ngồi bên con suối nhỏ, thà rằng trời cứ mưa mỗi ngày, em sẽ nghĩ vì mưa nên anh không tới.. - Châu lẩm bẩm.

Chợt cô cảm thấy đầu đau nhói, mắt nhòe đi, cảnh vật xung quanh cũng theo đó mà trở nên mờ ảo.

Châu choáng váng, đưa tay đỡ lấy đầu.

Cô không cử động được nữa, cả người cứng đờ, cứ thế ngã xuống, chẳng còn cảm nhận được gì ngoài tiếng gọi gấp gáp của Hải.

- Châu! Bảo Châu!

Một loạt những kí ức xưa cũ vụt qua trong đầu cô.. Từ lâu lắm rồi, cũng có người gọi cô như thế..

Nhưng, người đó là ai?

* * *

Cô mở mắt, đối diện là một bức tường màu trắng, mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi.

Bệnh viện ư?

Tại sao mình lại ở đây?

Châu gắng gượng ngồi dậy, chợt một đôi tay đỡ lấy cô.

- Nằm nghỉ ngơi đi con!

- Mẹ, sao con lại ở đây? Con nhớ là mình đang trên đường về nhà..

- Trời mưa to quá, sức khỏe con vốn không được tốt, chỉ là cảm lạnh chút thôi, đừng lo. - Mẹ Châu thở dài.

Ngoài mặt bà cười nói với cô con gái nhỏ nhưng trong lòng vô cùng lo lắng.

* * *

- Tôi nghĩ với tình trạng này, cháu nhà sẽ sớm nhớ lại thôi. Tuy trước đây đã dứt điểm điều trị nhưng kí ức trở lại là điều khó tránh khỏi. Chị cần chuẩn bị tốt để cháu không bị xúc động mạnh, sẽ ảnh hưởng đến thần kinh. - Bác sĩ chuyên khoa nghiêm mặt nói.

Bà Lan lo lắng hỏi, hai bàn tay đan chặt vào nhau:

- Liệu bao lâu nữa nó sẽ nhớ lại mọi chuyện?

- Một năm. Hoặc có thể ít hơn. Chị cần tránh nhắc lại các sự kiện hoặc nhân vật trong quá khứ để ngăn việc khôi phục trí nhớ.

* * *

- Mẹ.

- Mẹ!

- Ơi, sao thế con? - Bà Lan giật mình.

- Con đang hỏi là ai đưa con vào đây.

- À, à.. người qua đường thấy con ngất nên đưa con vào viện.

Không phải là Hải sao? Rõ là đi cùng mình mà.. cậu ấy đi đâu rồi?

Tí tách, tí tách.

Mưa lại rơi rồi.

Hải đưa mắt nhìn lên trời, rồi lại lững thững đi về, không có ý định lấy ô che.

Sau khi Châu ngất đi, cậu vội gọi cấp cứu, leo lên xe ngồi cùng Châu tới tận bệnh viện. Xe của hai người đã được cậu gửi nhờ nhà dân bên đường.

Bây giờ đành phải đi bộ ra đó lấy xe về vậy. Hải cười khổ.

Cậu cứ đi như thế, mặc kệ mưa nặng hạt bao nhiêu.

- Này, tỉnh dậy đi!

- Đừng ngủ.. xin cậu đó! Hãy nghĩ đến bố mẹ đang mỏi mòn tìm cậu, nhớ đến bà nội vì cậu mà khóc đến mờ cả mắt.. Cậu phải cố gắng lên!

- Châu! Bảo Châu!

* * *

- A.. - Hải day day thái dương, hình như cảm lạnh rồi, đầu cậu nặng nề quá.

Cậu ngồi bên vệ đường, tay chống vào đầu gối, đỡ lấy đầu.

"Cua đang lột vỏ tôi.

Nhật ký đang viết tôi.

Tôi đang rơi trên thân lá phong giữa trời đông giá rét.

Mà em, cũng đang nhớ tôi."

Lời bài thơ đạt giải nhất trong cuộc thi "Ba dòng tình thơ" của Đại học Vũ Hán lại vang lên trong đầu cậu.

Chết tiệt, chỉ đọc một lần thôi mà cứ nhớ đến mãi thế?

Hải thở dài.

Phải rồi, ý nghĩa của bài thơ mới là thứ đeo bám cậu.

"Trừ khi cả thế giới đảo lộn, em mới có thể nhớ đến tôi."

Tiếng cười lạnh lẽo vang lên.

Chuyện xưa.. quên là cách tốt nhất cho chúng ta.

* * *

Mưa đang rơi bất chợt ngừng lại.

Hải ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Thì ra mưa vốn chẳng ngừng, là một người tốt bụng nào đó thấy thương hại cậu nên che giúp sao?

Người nọ ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng hỏi:

- Cậu sao thế? Đừng dầm mưa quá lâu, sẽ cảm lạnh mất.

Giọng quen quá..

Hải vội ngẩng đầu lên nhìn.

Phùng Bảo Châu? Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?

Châu bối rối:

- Sau khi tỉnh dậy tôi không thấy cậu đâu. Tuy mẹ nói rằng có người qua đường đưa tôi vào viện nhưng tôi vẫn thấy không đúng lắm. Rõ ràng khi nằm trên xe tôi có nghe thấy tiếng của cậu..

Hải không nói gì.

Lát sau cậu đứng dậy, gạt ô ra rồi lạnh nhạt nói:

- Cảm ơn, nhưng tôi không cần.

Nói rồi cậu bỏ đi, để mặc Châu đứng thẫn thờ nhìn theo bóng lưng cậu.