Một Đời Chỉ Ngoảnh Lại Vì Một Người

Chương 4: Trốn tránh



Sáng hôm sau không thấy Hải đến trường, Châu thấy sốt ruột.

Ra chơi, cô vội chạy sang lớp 11 Toán 2 hỏi han "trợ thủ đắc lực":

- Ánh, ra đây tao nhờ chút. - Cô vẫy tay gọi.

- Sao nào Nấm?

- Hôm nay lớp mày có bạn nào nghỉ có phép không?

- Có, thằng Hải xin nghỉ ốm. Mà mày hỏi có việc gì? - Ánh ngơ ngác.

- Không có gì, cảm ơn nhé!

Nói rồi cô chạy biến, để mặc Ánh ở lại với những dấu chấm hỏi to đùng.

* * *

Vừa về đến nhà, Châu lao thẳng lên phòng cầm điện thoại nhắn tin.

- Cậu ốm à? Có nặng lắm không? Tại hôm qua cậu dầm mưa đấy..

- Tôi vẫn ổn.

- Vậy tôi..

- Đủ rồi, đừng làm phiền tôi nữa.

Châu choáng váng. Mình có lỗi gì sao? Cậu ta giận mình chuyện gì à?

* * *

Rất nhiều ngày sau đó, Hải liên tục né mặt Châu. Cho dù có lúc vô tình chạm mặt trên hành lang, hay bắt gặp cậu đang chơi đá cầu với đám bạn.. chỉ cần thấy Châu, cậu lập tức bỏ đi.

Đau khổ dằn vặt nhiều ngày trời, hứng chịu bao lời trách móc của lũ bạn, Châu mới dần chấp nhận sự thật là mình đã "bại tướng."

Cô bèn viết một đoạn tin nhắn ẩn danh gửi cho cậu: "Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi viết cho cậu. Tôi biết tôi chẳng ra sao, tôi cũng biết tôi đã phiền cậu quá nhiều. Cảm ơn cậu đã khiến tôi vui vẻ, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dù điều vui vẻ mà cậu mang lại ấy chính cậu cũng chẳng bận tâm. Đợi tôi nhé.. đợi tôi tốt hơn tôi của hiện tại, đợi tôi trở thành người xứng đáng.. lúc ấy tôi sẽ tìm cậu một lần nữa."

Nhận được tin nhắn, Hải thở dài.

Chẳng cần nói cũng biết người gửi là ai, cần gì ẩn danh chứ?

Ngốc thật..

* * *

Khỏi phải nói, từ sau khi gửi bức thư ẩn danh cho người ấy, Châu quyết tâm học một cách tuyệt đối.

Theo thông tin rò rỉ được của Ánh "trợ thủ", biết được Hải có ý định thi trường Y, nên cô cũng tới tấp xin học thêm Toán, Hóa, Sinh- khối B.

Dù cho xuất phát điểm là một học sinh ngoại ngữ nhưng Châu không nản lòng, các bạn học được, sao cô lại phải từ bỏ chứ? Huống hồ ngành Y cũng là ước mơ thời bé của cô, chỉ vì số phận đưa đẩy nên cô phải học tiếng Pháp..

Lần này có động lực rồi!

Thế là Châu lao đầu vào những chuyên đề, học tập miệt mài.

Một ngày của cô chỉ di chuyển trong ba địa điểm: Nhà, trường, lớp học thêm.

Học nhiều đến nỗi bà Lan- mẹ cô còn lo lắng cô học nhiều ảnh hưởng đến thần kinh.

Châu đã quyết tâm gạt chuyện tình cảm- crush sang một bên, dành trọn 24 giờ cho việc học, ăn, ngủ.

Người xưa vẫn nói: "Chỉ cần ta sống tốt, trời xanh tự khắc an bài."

Giấy báo trúng tuyển trường Đại học Y Hà Nội còn thơm mùi mực in đã được gửi đến nhà sau bao tháng ngày lao động trí óc.

Vậy là 12 năm học sinh đã kết thúc.

Năm dài tháng rộng của quãng đời sinh viên mở ra.

* * *

Ngày chuẩn bị hành lý lên Hà Nội, bà Lan rất lo lắng.

Con gái đỗ vào ngôi trường danh giá, còn gì vui hơn? Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may), biết đâu ở đó Châu sẽ thấy được việc không nên thấy, gặp được người không nên gặp.. lúc ấy kí ức bị chôn vùi bao năm nay sẽ theo gió bụi của thời gian mà trở về..

Thế nhưng thấy con gái vui mừng hứng khởi, bà không dám nói lên mối lo ngại của mình.

Trong khi Châu đang dọn đồ, bà Lan lén ra ngoài gọi điện thoại cho ông Cường- bác sĩ chuyên khoa thần kinh.

- Tôi cũng không dám chắc điều gì. Trước kia tôi thấy tình hình không mấy khả quan, e sợ chưa đầy một năm sự việc sẽ bung bét cả. Thế nhưng vẫn ổn đấy thôi, con bé ăn tốt, ngủ tốt, học hành vẫn phong độ như thường, có lẽ không đáng lo đâu. Thời gian phục hồi sẽ kéo dài ra thôi.

- Chỉ sợ..

- Cứ đà này thì việc nhớ lại trong một sớm một chiều là không thể. Có lẽ do cháu nhà đã không còn gặp những sự việc, những nhân vật của trước kia nữa. Yên tâm nhé!

Cúp điện thoại, bà Lan thở dài.

Thôi thì cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, việc cần đến sẽ đến, việc muốn chôn sâu thì mãi ngủ yên..

* * *

Tiết trời đã vào thu, hôm nay là ngày đầu tiên Châu đến trường.

Tâm trạng vui vẻ lạ thường, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng có cổ áo màu xanh dương, chiếc váy xếp ly cùng tông màu với cổ áo, khoác thêm một chiếc áo mỏng phòng trường hợp trời nổi gió lạnh đầu mùa.

Sao lớp hôm nay vắng quá? Chẳng lẽ mình đến sớm quá sao?

Thế nhưng cái mùi đàn hương quen thuộc cứ thoang thoảng đâu đây.

Châu đưa mắt lượn một vòng.

Thấy bóng người đang tựa vào cửa sổ nhìn xuống sân trường, Châu định cất tiếng chào bạn mới.

- Xin chào?

Cậu ta quay đầu lại.

Vũ Trung Hải? Sao cậu ấy lại ở đây?