Một Đời Chỉ Ngoảnh Lại Vì Một Người

Chương 5: Trùng phùng



Đôi mắt trong trẻo được mở to hết cỡ vì ngạc nhiên, đúng theo hình tượng mắt chữ O, miệng chữ A.

Khoan đã.. rõ là cô đã tìm kiếm thông tin rất kỹ, cậu ta học lớp ĐK01 mà?

Chính vì điều đó mà Châu hận bản thân suốt mấy tháng hè. Nếu ngày đó cố gắng hơn nữa thì đã có cơ hội học cùng ai đó rồi..

Tiếc là ĐK01 dành cho các "học bá" với số điểm đầu vào cao ngất trời, hội tụ các thủ khoa, á khoa, tam khoa.. nói chung là top đầu danh sách sẽ được xếp vào lớp đó. Còn cô- một học sinh ngoại ngữ kém cỏi, nửa phương trình bẻ đôi cũng mù mờ, nên có cố đến mấy cũng chỉ vừa đủ điểm đỗ và ngồi chễm chệ trên danh sách lớp ĐK02.

Cô bước tới, tốt bụng nhắc nhở:

- Này, hình như cậu nhầm lớp rồi. Theo tôi được biết thì cậu học lớp ĐK01.

- Ồ? Cậu tìm hiểu về tôi kĩ quá nhỉ? - Hải cười trêu chọc.

- Đừng ảo tưởng.. tôi.. tôi chỉ vô tình nhìn thấy trên page facebook của trường thôi.

Cậu nheo mắt nhìn cô:

- Sao dám chắc là tôi nhầm lớp chứ không phải cậu?

Hả? Bảo Châu hốt hoảng, chẳng lẽ mình nhầm thật? Bây giờ là 8 giờ kém mười, lớp ĐK02 nằm ở tầng năm, mười phút leo ba tầng..

Trời ơi.. trời ơi là trời!

Châu tự gõ vào đầu mình. Chẳng lẽ mình chưa già đã lẫn rồi sao?

Cô lao như tên bắn, hùng hục chạy lên tầng năm, mở to đôi mắt nhìn hàng chữ ngay ngắn trên tấm biển lớp: ĐK01. Cô dụi mắt lần nữa.. vẫn là ĐK01! Hả? Rõ ràng là ĐK01, vậy lớp cô ở đâu?

Châu lại vội vã lao xuống tầng hai, nhìn biển lớp, đây là ĐK02 mà!

Châu thở phào, tự tin bước vào.

Lúc này các bạn đã vào lớp đầy đủ, tiếng cười đùa, làm quen nhau ồn ã.

Vì mọi người đã ổn định chỗ ngồi, chỉ còn trống một bàn, Châu ngồi xuống bừa xuống đó. Trùng hợp đằng sau cô lại là Vũ Hải.

Cô thở hồng hộc, quay xuống nhắc nhở:

- Tôi nghĩ cậu mới là người nhầm.

Thế nhưng cậu lại chẳng nói gì, chỉ khẽ cười.

Châu ngạc nhiên. Chỉ còn năm phút nữa, không nhanh chân chạy lên lớp mà còn ngồi cười à? Tên này học nhiều quá nên ngốc luôn rồi sao?

Tiếng chuông reo lên, thầy giáo khoan thai bước vào.

Thôi rồi, kiểu này cậu ta hết đường chạy. Châu thầm nghĩ.

Bỗng có giọng nói trầm thấp vang lên phía sau lưng:

- Tôi xin chuyển lớp.

Gì cơ? Học ĐK01 chưa đủ tốt hay sao mà lại xin sang lớp top cuối này?

Châu trợn mắt, quay xuống nhìn cậu đầy thắc mắc:

- Cậu đoán là vì sao? - Hải không để ý tới thái độ của Châu, tiếp tục hỏi.

- Theo tôi suy đoán, một là vì ĐK01 hội tụ các cao thủ khối B, cậu tự ti, sợ bản thân không đấu lại được họ. Hai là ĐK01 toàn trai là trai, ĐK02 lại có một nửa là gái, sang đây cậu sẽ được tiếp xúc với nữ sắc hơn, dễ kiếm người thương hơn.

Hải ngây người. Vãi cho cái lập luận của dân Đội tuyển ngoại ngữ!

* * *

- Thầy.. em thực sự học rất kém, thi đỗ là nhờ ăn may mà thôi.. thầy cho em xin chuyển sang ĐK02 với ạ..

Thầy giáo kiên quyết lắc đầu:

- Có ai ăn may mà được Á khoa như em không? Đừng đùa với tôi, em phải học ở đây, phải được chính tay tôi bồi dưỡng.

Hải á khẩu. Làm sao bây giờ? Thầy cậu kiên quyết quá..

- Thầy.. thật ra em.. có một tâm bệnh.. em sợ phải ở gần quá nhiều các bạn nam.. - Cậu nhắm mắt, hít một hơi, lắp bắp nói.

Lần này đến lượt thầy giáo á khẩu.

- Được.. được rồi.. tùy em vậy. - Thầy nói xong rồi chạy biến.

* * *

Trong khi cậu phải chạy tới chạy lui xin thầy chuyển lớp, trong khi cậu đuổi hết các bạn có ý định ngồi vào bàn phía trên.. phải nói dối rằng chỗ này đã có người ngồi.. vậy mà cô lại đổ tiếng xấu cho cậu..

Oan, oan quá!

- Thôi không nghĩ nữa, mặc kệ cậu ta. - Hải lắc đầu lẩm bẩm.

Tiết học trôi qua êm ả, ngoại trừ việc con bàn trên luôn khó chịu với cái tay của thằng bàn dưới.

ĐK02 là nơi chứa chấp những đứa con cô đơn lẻ loi, vì học lực không bằng ĐK01 nên thầy giáo buộc phải ôn lại một lượt kiến thức cũ trước khi bắt đầu dạy chuyên đề và luận cương.

Hải chán nản. Những bài học này đã ăn sâu vào đầu cậu từ khi chập chững bước vào cấp 3, giờ phải nghe lại thì thật phí thời gian. Thế rồi cậu cứ thế nằm gục xuống bàn, tay duỗi thẳng, đầu gối lên cánh tay ngủ ngon lành.

Cái tay dài thòng đó chứ cọ vào lưng khiến Châu phát bực.

Nếu hỏi Châu còn tình cảm với Hải không, chắc chắn là còn. Nhưng nếu lúc này Châu được nghe một bài hát, cô sẽ không ngần ngại bật bản nhạc không lời "Yêu cùng hận" của Phùng Đạt, OST của bộ phim Đông cung cô từng mê mệt một thời, dí vào tai tên khốn bàn dưới.

Châu vốn học tự nhiên không tốt lắm, kiến thức nền cũng không được dạy kĩ hồi cấp ba, nên cô rất muốn tập trung học trong tiết học này. Thế mà chỉ vì hắn mà tiết học đầu tiên của cô trôi qua chẳng dễ dàng gì, hắn sẽ phải chịu hậu quả!

Châu nheo mắt, tay cuộn thành hình nắm đấm, nghiến răng ken két.