Một Đời Không Quên

Chương 14



Đôi mắt u tối của Hải Đăng nửa cảm thông, nửa giận dữ, nửa dạy dỗ mà nhất thời tôi chẳng thể hiểu nổi. Đã nhiều năm nay, tổng giám đốc của Phong Sơn là em trai của ông Quốc, còn cha Hải Đăng và cha Việt Phong đều đang nắm giữ vị trí phó tổng giám đốc cùng mấy người khác. Những vị này đều có số cổ phần cực lớn ở Phong Sơn.

Yết hầu dịch chuyển, đôi mắt nheo lại Hải Đăng cất lời:

– Tôi sẽ sớm trở lại Phong Sơn.

Tôi ngỡ ngàng nhìn đáy mắt phức tạp ẩn tàng lửa cháy của Hải Đăng. Những bước đi của anh… đều đã được vạch ra sao? Anh thở hắt một hơi, lạnh lùng rũ mắt trở lại với công việc dang dở. Chưa đầy một phút sau, vẻ cà chớn nhanh chóng xâm chiếm làm đôi mắt anh cong híp nhìn tôi:

– Tất nhiên, cô sẽ đi cùng tôi. Nhưng nếu cô không muốn thì…

Cái mặt dê xồm kia nhướng mày hai cái làm tôi chỉ muốn đập cho một phát! Dù sao lúc này tôi cũng muốn trở lại nơi đã đày đọa bố tôi thêm một lần, khi tôi và anh… rất có thể có chung một đích đến. Những tưởng vụ việc đã vùi sâu chôn chặt trong quá khứ không ai có thể lôi lên, tôi thực sự không ngờ một lần nữa được anh tiết lộ. Trái tim tôi lúc này… dường như đang đập rộn ràng trước niềm vui tôi sẽ không cô độc trên con đường tìm ra sự thật. Hải Đăng muốn làm gì mặc anh, muốn nắm giữ Phong Sơn hay không tôi không quan tâm, điều tôi quan tâm chỉ là tống được kẻ khốn kiếp đó vào tù, trả lại công bằng cho bố tôi, cho mẹ con tôi!

Tôi lườm anh, nhún vai câng mặt đáp:

– Không, tôi cũng muốn trở lại Phong Sơn.

Hải Đăng nhướng mày gật gù, khóe miệng đểu giả nhếch lên:

– Nếu đó là mong muốn của cô, thì tôi lại đổi ý.

Tôi suýt thì sặc ngụm cà phê vừa uống. Cái tên xảo trá đáng ghét này…

– Muốn được đi cùng tôi, cô… nghĩ đi!

Vừa nói anh vừa nháy một bên mắt cợt nhả. Điên… điên thật! Tôi tức muốn điên lên, con người đáng ghét này… mọi con đường của anh đều chỉ dẫn đến thỏa mãn bản năng!

Hết cách với kẻ trước mặt, tôi thở hắt ra một hơi:

– Được rồi, coi như tôi chưa nói gì hết. Anh đừng mơ tôi ngu si thêm một lần nữa với anh!

– Cô ngu si lúc nào thế?

Hải Đăng bực bội phun ra một câu, hừ một tiếng, cụp mắt nhìn màn hình. Tôi cắn răng hậm hực rồi cũng trở lại với công việc.

Mười hai giờ trưa, Hải Đăng đứng dậy bước qua gõ gõ bàn, tôi biết ý liền cầm ví bước theo anh. Vừa ra khỏi cửa phòng 501, khuôn mặt tươi tỉnh của Việt Phong bỗng xuất hiện từ phía thang máy, anh ta nhoẻn miệng cười, giơ tay chào:

– Hai người đi ăn à, tình cờ thế, ba chúng ta cùng đi luôn!

– Anh rảnh thật đấy nhỉ?

Hải Đăng nhếch miệng bước đi trước. Việt Phong cười cười quay sang tôi quan tâm hỏi:

– Em với Đăng định ăn ở đâu thế?

– Em định xuống cantin, còn anh Đăng thì em chịu.

– Chẳng mấy khi anh sang đúng lúc, hay mình qua khách sạn Lisa gần đây ăn trưa nhỉ, đầu bếp ở đó nổi tiếng lắm đấy!

Hải Đăng quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi:

– Anh lại nghe được tin gì rồi?

– Hì hì… đúng là chẳng giấu được chú em. Tối nay anh cũng muốn dự tiệc chiêu đãi để làm quen với mấy sếp Tây, có được không?

– Anh tự liên hệ với khách sạn thêm suất nhé!

– Haha… ok. Giờ chúng ta qua đó “tiền trạm” xem sao chứ nhỉ? Anh mời!

– Anh đi một mình đi!

Nói xong Hải Đăng bước vào thang máy, anh không muốn đi cùng Việt Phong thì tôi chỉ có thể nghe theo anh, trên hết tôi cũng không thích Phong.

Việt Phong nhướng mày bước vào theo, anh ta cười cười nói:

– Vậy hai người đi đâu anh theo được chứ?

Hải Đăng xuống cantin tầng hai. Bữa trưa cơm văn phòng tự chọn đơn giản giữa ba người chẳng vui vẻ gì, ánh mắt Việt Phong vô thức hướng về tôi còn thái độ Hải Đăng thì bực bội như bị ai tranh mất phần làm tôi ăn cũng không ngon miệng.

Việt Phong mỉm cười quay sang hỏi tôi:

– Em thường bắt xe buýt đi làm à Thư Khanh?

– À… vâng anh ạ.

Xe buýt là phương tiện tốt nhất tôi có thể đi. Tôi thừa nhận, bất ngờ nghe Việt Phong nói tiếp:

– Hay từ mai anh đưa đón em được không?

Ánh mắt Việt Phong vẫn chiếu về tôi chăm chú. Tôi khựng lại trước đề nghị này… Anh ta… muốn theo đuổi tôi sao? Tôi chưa kịp trả lời, Hải Đăng đang nhai liền ngưng lại, tròng mắt như hai viên đạn nhìn Việt Phong.

Việt Phong có vẻ thích thú trước biểu hiện này của Hải Đăng, anh ta mím môi cười chờ đợi câu trả lời từ tôi. Tôi không thích Phong, hơn nữa… tôi muốn nhờ Đăng tìm ra chân tướng sự việc ngày xưa, hơn ai hết… Đăng cho tôi niềm tin anh có thể, thế nên tôi mỉm cười đáp lời Phong:

– Em… không muốn bạn trai em hiểu lầm đâu ạ. Cảm ơn anh nhé!

Việt Phong gật gù hiểu chuyện. Đôi mắt Hải Đăng chau lại, đáy mắt hoàn toàn mờ mịt, tôi không biết trong đầu anh nghĩ gì, chỉ biết tôi nên kết thúc bữa ăn mệt mỏi tại đây. Thế nên, tôi cầm khay cơm của mình đứng dậy, về phòng làm việc, mặc kệ hai người bọn họ còn ngồi lại.