Một Đời Không Quên

Chương 15



Gục mặt xuống bàn nghỉ ngơi, tôi đang mơ màng chợt nghe tiếng cửa mở. Hải Đăng đã trở lại phòng làm việc, lấy áo vest gài ở ghế mặc lên người, anh hất hàm về tôi:

– Đi!

Tôi gật đầu, cầm theo túi tài liệu cần xin chữ ký, bước nhanh theo đôi chân dài của anh. Khách sạn Lisa chỉ cách công ty Thuận Hưng khoảng hai trăm mét, thế nên tôi cùng anh dạo bộ. Cố ý đi sau anh một chút, tôi ngẩn ngơ nhìn tấm lưng thẳng tắp của người đàn ông cao một mét tám lăm bước đi phía trước.

Hải Đăng rất biết giữ gìn phong độ, giờ giấc tập luyện thể hình anh luôn nghiêm chỉnh tuân thủ. Khi xưa… dù tôi và anh trải qua một đêm mãnh liệt thế nào anh cũng dậy sớm tập luyện. Thời điểm đó, nếu anh muốn gọi tôi đến phòng anh vào lúc đêm khuya, anh sẽ nhắn cho tôi, chờ tôi vào phòng theo một lối đi “bí mật” mà không ai chú ý. Nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy mình quá sức liều lĩnh, đúng là “trẻ trâu” thật. Chua chát tự cười mình, tôi chợt đụng sầm mặt vào tấm lưng phía trước đến đau cả mũi!

– Anh… sao tự nhiên đang đi lại dừng lại thế?

Tôi ngước mắt lên, đưa tay xoa mũi. Hải Đăng xoay đầu nhìn xuống, nhíu mày trước cái mũi đỏ lên của tôi, cau mặt bực bội:

– Mải nghĩ cái gì mắt để dưới chân à?

– Anh không mắng người thì không hít thở bình thường được hả? Ai bảo anh đang đi lại dừng?

Lúc nào cũng thích mắng người… Dù sai cũng sẽ đổ lỗi cho người khác! Cái thói hống hách coi thường người khác này chẳng bao giờ bỏ được! Tôi bực mình bước vượt lên trước anh, nào ngờ đúng lúc có chiếc xe moto phân khối lớn phóng vụt đến. Nhanh như cắt, người đằng sau lập tức kéo tôi lại xoay một vòng, hai cánh tay ôm trọn thân thể tôi, tấm lưng rộng lớn của anh đối diện với chiếc xe vụt qua, dường như chỉ cách chiếc xe có một gang tay!

Trái tim hoảng hốt của tôi ngưng đập trong một giây, ngay sau đó đập dồn dập như trống trận. Tôi trấn tĩnh lại, lúng túng đẩy Hải Đăng khỏi người mình.

– Cảm… cảm ơn anh… Anh… có sao không?

Hải Đăng buông tôi ra, chau mày nhìn tôi, lạnh nhạt nói:

– Tôi không sao. Mắt cô để đúng chỗ đi! Hay… mải nhớ đến thằng kia?

Tôi bất giác sững lại trước câu hỏi đầy mùi giấm chua của anh. Thì ra… anh ghim câu nói ban trưa của tôi vào lòng thì phải. Cái này có gọi là ghen tuông được không đây? Đúng là cái kiểu nghĩ mình là vua chúa, con đàn bà nào cũng tưởng là của riêng mình mà bày đặt ghen tuông! Nhếch nhẹ khóe miệng, tôi nhún vai nhìn thẳng vào mắt anh đáp:

– Ừm… yêu xa thì hay nhớ… mà nhớ thì ngẩn ngơ thôi!

Đôi con ngươi hổ phách trước tôi long lên rồi tối sầm lại, anh hừ một tiếng, bước nhanh về phía trước làm tôi phải vừa đi vừa chạy mới theo kịp. Đồ ích kỷ đáng ghét! Bản thân mình thì hết con này đến con khác, lại còn sắp lấy vợ, thế mà vừa nghe “bạn giường” cũ có người khác là lên cơn! Vừa đi vừa lầm bầm chửi anh, một hồi tôi và anh cũng đến khách sạn Lisa. Sau cuộc điện thoại ngắn từ lễ tân, ông Jonas, phó giám đốc công ty Era, cũng là người đại diện ký tên vào bản hợp đồng biết đích thân anh đến, ông ta quyết định ra tiền sảnh khách sạn trao đổi. Việc ký kết nhanh chóng diễn ra, tôi thở phào một hơi, lại lật đật theo Hải Đăng trở về.

Lừ mắt chiếu về anh, tôi đi phía sau. Một hồi, anh đi chậm lại, tôi chẳng muốn nhìn bản mặt đáng ghét của anh nên cũng giảm tốc độ. Dường như… tôi cảm thấy anh có ý chờ tôi, tôi càng đi chậm hơn, vừa đi vừa nghĩ ngợi.

Tôi và anh từng thân thiết hơn bất cứ ai… nhưng cũng xa cách hơn bất cứ ai. Anh chưa bao giờ bộc lộ bản thân trước tôi, đôi câu trao đổi nếu có thì là những lời giễu cợt từ anh nhưng thời điểm đó tôi cũng không để tâm. Trong mắt tôi, anh là một cậu ấm đẹp trai lạnh lùng hống hách ham chuyện ấy, còn tôi trong mắt anh… chắc hẳn là con nhà quê dễ dãi đĩ thõa. Khẽ lắc đầu, tôi rùng mình một lượt, vô thức ôm lấy người. Cơn gió cuối xuân lẽ ra phải ấm áp lắm chứ, vậy mà sao lại làm lòng tôi tê tái đến run rẩy? Bất chợt, vòng tay ấm áp quen thuộc choàng lấy tôi, tôi ngỡ ngàng, mặt còn áp sát vào ngực anh. Trong giây lát cơ thể tôi cứng đờ, hai mắt mở to, cảm giác ấm áp từ cơ thể thân thuộc của anh làm tôi phát điên! Lý trí quay trở lại, cảm giác nóng phừng phừng như lửa thiêu tôi lập tức đẩy anh ra, hai má đỏ bừng chạy nhanh về cổng công ty Thuận Hưng. Tôi không cần, không cần sự che chở giả tạo, sự ấm áp giả tạo với mục đích đê hèn của anh!

Hải Đăng không trở lại phòng làm việc. Ngồi một mình trong căn phòng vắng, nhớ lại cảm giác che chở ấm áp từ anh mà tôi không sao gạt bỏ, toàn thân tôi như muốn nhũn ra, tự nhiên nước mắt lại lăn dài. Nếu ngày ấy… anh che chở cho tôi… anh không bỏ mặc tôi khi tôi cần anh nhất… có phải tôi đã không đau đớn đến thế, đã không cảm thấy cuộc đời sập lối đến không còn hi vọng đến thế?