Một Đời Không Quên

Chương 16



Nghe tiếng cửa mở, tôi trấn tĩnh lại, nuốt nghẹn một hơi, đưa hai tay lên mặt lau thêm một lần những giọt nước mắt còn vương lại. Người vào phòng không ai khác là Hải Đăng. Tôi hít một hơi đứng bật dậy, nắm chiếc túi xách, cúi mặt lướt qua anh, lạnh giọng:

– Tôi về trước qua khách sạn xem chuẩn bị thế nào!

Nói xong không chờ phản ứng của anh, tôi chạy vội theo lối thang bộ như để giải tỏa tâm trạng bức bối. Nghĩ đến buổi tiệc chiêu đãi ở khách sạn, tôi thở dài một tiếng. Chẳng lẽ… tôi mặc bộ váy công sở kiểu vest màu đen đơn giản này dự tiệc sao? Nhưng… điệu đà cũng chẳng để làm gì, thôi có gì dùng đấy vậy, dù sao trông vẫn lịch sự. Trong mắt anh hay ai tôi nhà quê thì mặc kệ.

Tôi đến sân sau khách sạn Lisa là khoảng năm giờ, các bàn tiệc đang được nhân viên khách sạn tất bật chuẩn bị. Người quản lý thấy tôi, anh ta nhận ra ngay là người của công ty Thuận Hưng, lập tức bước lại trình bày cách họ bài trí cùng menu đồ ăn. Quả thực bữa tiệc này xứng tầm một khách sạn năm sao, nhìn những món ăn ngon mắt toàn hải sản tươi sống kia thôi cũng thấy thèm, giá mỗi suất ăn chắc chắn cũng cực kỳ chát. Nhớ đến việc ban trưa Việt Phong muốn tham gia bữa tiệc, Hải Đăng đã đồng ý để tôi báo khách sạn thêm người, tôi liền hỏi:

– Chiều nay tôi đã báo thêm hai suất, các anh đã bổ sung chưa?

– Cô yên tâm, không lo thiếu.

Tôi hài lòng gật đầu, xắn tay áo chỉ đạo, góp sức sắp đặt đồ ăn cùng các nhân viên phục vụ trẻ trung. Lần đầu tiên tôi vừa tham dự lại vừa đóng vai trò người tổ chức một bữa tiệc sang trọng cho nhiều người thế này, quả thực có chút không quen, nhưng cứ làm là sẽ làm được. Cũng như việc đối diện với Hải Đăng một cách bình thường sau những gì đã xảy ra… Trước khi bị anh lừa đến Thuận Hưng, tôi chưa từng nghĩ tôi sẽ bình thản đối thoại với anh, bình thản ngồi làm việc ngay trước đôi mắt sắc lẹm của anh, nhưng… tôi vẫn đang làm đấy thôi! Tôi đã nghĩ… cả cuộc đời này tôi cũng sẽ không gặp anh thêm một lần nào nữa, mà cho dù có gặp… thì cũng sẽ lướt qua nhau như chưa từng quen biết. Vậy mà… có những điều… một khi hiện hữu tôi lại có thể chấp nhận một cách bình thản đến ngỡ ngàng, cho đến lúc này tôi vẫn không thể tin bản thân có thể bình tĩnh như vậy.

Đến sáu giờ tối, một số người có chức sắc trong công ty Thuận Hưng dần lác đác xuất hiện, có người đem theo cả vợ con khiến không khí náo nhiệt hơn hẳn. Ba vị khách người Đức cũng vui vẻ có mặt từ sớm.

Bữa tiệc được tổ chức ở thảm cỏ sân sau khách sạn bao quanh hồ bơi, khoảng không ngoài trời thoáng đãng đôi chỗ có vòm che điệu đà. Người tham dự sẽ bước qua một dãy hành lang uốn cong nghệ thuật để bước vào các bàn tiệc, nhìn từ chính giữa bữa tiệc sẽ thấy được ai có mặt bước đi trên hành lang từ xa. Chẳng hiểu sao… cứ vài phút một lần tôi lại vô thức ngẩng lên nhìn về phía hành lang như ngóng đợi anh, trái tim trong lồng ngực cũng đập rộn đến khó chịu. Tôi… nhớ anh sao? Điên… điên thật! Tôi cắn răng vào môi tự nhắc nhở bản thân đừng điên rồ như vậy!

Cứ thế, tôi bất ngờ ngẩng mặt lên rồi khựng lại, hai mắt trân trân nhìn, trái tim trong lồng ngực lại ngu ngốc nhói đau. Hải Đăng cùng Mai Anh đang bước dần trên hành lang về bữa tiệc. Trong bộ vest xanh dương lịch lãm, khuôn mặt đẹp trai sắc nét hoàn hảo của anh lướt ánh mắt qua tôi như chẳng hề bận tâm, anh đỡ Mai Anh xuống bậc tam cấp từ hành lang ra thảm cỏ. Tối nay cô ta vấn tóc sau gáy, mặc trên người bộ váy đuôi cá dài quá gối màu hồng phấn, chân đi giày cao gót lấp lánh. Dáng bộ cô ta xinh đẹp dịu dàng, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng nhưng vẫn hiện lên vẻ tiểu thư yểu điệu. Dù cô ta không quá xinh đẹp nhưng nói gì thì nói, câu “người đẹp vì lụa” vẫn đúng khi nhiều ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về hai người họ. Đâu đó vang lên những tiếng vỗ tay khi hai người họ khoác tay nhau bước lại. Nhìn lại mình, bộ váy vest đen công sở còn vương mùi mồ hôi, mái tóc đen dài xõa chấm vai còn chưa kịp chải lại, tôi chợt cụp mắt xoay lưng ra ngoài, không muốn phải nhìn thêm điều gì nữa.

– Chủ nhân của bữa tiệc đến rồi!

Ông Jonas hào hứng nói bằng tiếng Anh chào đón đôi vợ chồng giám đốc Thuận Hưng, ông ta tiến lại bắt tay Hải Đăng. Khuôn mặt sáng láng của anh mỉm một nụ cười đáp lại, anh nói những lời cảm ơn đến ba vị khách cùng mọi người tham dự buổi tiệc, cũng đồng nghĩa buổi tiệc chính thức bắt đầu.

Tôi cố gắng không thèm chú ý đến Hải Đăng, dù sao bữa tiệc ngon lành thế này chẳng tội gì tôi không tận hưởng, thế nên quyết định cầm một chiếc đĩa trắng bước về phía các bàn thức ăn được sắp xếp khoa học theo trình tự. Chẳng hiểu sao đôi vợ chồng kia bỗng chắn ngang trước mặt tôi làm tôi phải dừng lại, đành nhìn Hải Đăng chăm sóc cho cô ta. Cậu ấm hống hách ngày nào xem ra cũng trưởng thành biết chăm sóc người khác rồi đấy! Anh gắp đồ ăn vào đĩa cho cô ta, còn cẩn thận hỏi cô ta thứ nọ thứ kia có thích không. Hai gò má ửng hồng, cô ta lúc gật lúc lắc, hai mắt cô ta cứ dán vào khuôn mặt đẹp trai của anh như sợ không nhìn thì thiệt.