Một Đời Không Quên

Chương 17



Đương nhiên Mai Anh chú ý đến kẻ đứng ngay bên cạnh Hải Đăng là tôi, chắc hẳn trong lòng cô ta bực bội vì sự có mặt của tôi vô cùng. Cô ta nhìn tôi, nhếch miệng mỉa mai nói:

– Chắc lần đầu cô được đến bữa tiệc sang chảnh thế này, nhớ ăn cho nhiều vào kẻo về lại tiếc! À… nhưng cũng phải nhớ mua thuốc nhé kẻo lại không tiêu được!

Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, cô ta cũng thích bị bẽ mặt lắm đây! Tôi cười nhạt đáp:

– Nhờ chồng cô mà tôi mới được ăn một bữa sang chảnh thế này đấy, tôi chỉ ngạc nhiên tại sao cô không tống cổ được tôi khỏi anh ta thôi! Được ăn bằng tiền của chồng cô quả thực là ngon miệng!

Mai Anh sững lại, hai mắt cô ta long lên nhìn tôi, khuôn mặt tức giận đỏ bừng, đôi môi rung rung nhìn hết sức buồn cười. Tôi tin Mai Anh không có quyền thực sự với Hải Đăng, dù sao thì anh cũng là một kẻ cực kỳ chuyên quyền. Kể cả anh có cưới Mai Anh thì cô ta cũng không đủ khả năng chiếm giữ được trái tim ngựa vía của anh. Tất nhiên tôi cũng thất bại trong chuyện này, nhưng không có nghĩa là cô ta hoàn toàn chiến thắng. Cô ta thích nói đểu hạ nhục tôi thì tôi nên cho cô ta biết vị trí của cô ta ở đâu. Thực ra, nếu cô ta có thể đuổi cổ được tôi thì đó cũng chính là điều mà tôi mong muốn!

Mai Anh biết thân biết phận hơn tôi nghĩ, cô ta bất ngờ ẻo lả dựa cả người vào Hải Đăng kêu lên:

– Anh Đăng… tự nhiên em hơi chóng mặt, mình ra kia thôi, không cần chọn gì nữa đâu!

Hải Đăng chau mày nhìn Mai Anh, đáy mắt anh cực kỳ lạnh lẽo. Tôi không biết trong đầu anh thực sự nghĩ gì, chỉ biết anh đặt đĩa thức ăn dang dở xuống bàn, vươn tay đỡ lấy cơ thể tỏ ra chẳng còn sức lực của cô ta. Lướt qua khuôn mặt đanh lại của tôi, anh nhẹ giọng cưng chiều cô vợ yếu đuối:

– Được rồi, em có đi được không, anh đỡ em nhé!

– Dạ… em chỉ mệt một chút, ở đây ám khí quá mình qua góc kia đi anh.

Hải Đăng ôm choàng qua vai Mai Anh, dìu bước cô ta về một bàn trống. Trước đôi uyên ương quấn quýt bên nhau, trái tim tôi lại nhói buốt, chỉ có thể thẫn thờ thở dài một hơi. Mai Anh không nắm giữ hoàn toàn được trái tim anh nhưng… cô ta khác tôi. Cô ta được hậu thuẫn, được anh coi trọng, được anh chấp nhận làm vợ, được anh quan tâm chăm sóc, không như tôi! Tôi mới là kẻ hoàn toàn thất bại, nhưng… kẻ ích kỷ, bạc bẽo, phóng túng như anh tôi cũng đâu cần chứ? Vậy mà… trái tim tôi cứ mãi ngu ngốc nhói đau, tôi hừ nhạt một tiếng, bất ngờ nghe tiếng Việt Phong bên tai:

– Thư Khanh, hình như em còn chưa ăn gì, em có biết chọn món không hay để anh giúp!

– À… em tự chọn được anh ạ, anh bận gì mà giờ mới đến ạ?

Tôi mỉm cười với Việt Phong. Nam trợ lý trẻ măng của anh ta đứng ngay bên cạnh, còn cẩn thận gắp đồ ăn vào đĩa cho anh ta. Xem ra tôi vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của mình thì phải, nhưng… sếp của tôi đâu cần tôi, anh còn bận chăm sóc cho người thương rồi!

– Ừ, anh có chút việc. Nãy anh còn qua chào hỏi ông Jonas nên giờ mới đến gặp em được.

Vừa nói Việt Phong vừa gắp đồ ăn vào đĩa cho tôi, trong khi đĩa của anh ta thì người trợ lý vẫn đang phục vụ. Nhìn về phía đôi vợ chồng giám đốc Thuận Hưng, anh ta nhếch miệng hỏi tôi:

– Cô vợ của sếp Đăng thú vị chứ?

Đây rõ ràng là ý tứ thăm dò, tôi nhún vai đáp:

– Hết sức thú vị!

Việt Phong nhướng mày gật gù. Cầm trên tay đĩa thức ăn ngon lành từ Việt Phong, tôi mỉm cười lịch sự nói:

– Cảm ơn anh lấy giúp em đồ ăn nhé, mình ra góc kia ngồi đi, dù sao em cũng không thích vợ sếp!

Tôi hướng ánh mắt về một góc cách xa vị trí của Hải Đăng. Việt Phong nhún vai đáp:

– OK người đẹp!

Việt Phong theo chân tôi ra một bàn trống. Vừa đặt đĩa xuống bàn, tôi lại nghe âm giọng đáng ghét của Hải Đăng ngay sau lưng:

– Anh Phong, anh đến dự tiệc mà không cụng một ly với em là không được! .

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Hải Đăng đón lấy hai ly rượu vang từ người phục vụ đứng gần đó, đưa một ly cho Phong, hoàn toàn lạnh nhạt không nhìn tôi. Mai Anh còn đang ngồi ở góc kia, ánh mắt bực bội chiếu về phía này nhưng cô ta còn đang “mệt” nên chẳng thể làm gì, hơn nữa, khả năng cao cô ta không dám phản ứng mạnh trước Hải Đăng. Cô ta muốn giữ vị trí người vợ hiền của anh dù ngậm bồ hòn thì phải. Tôi nhếch môi cười khẩy nhìn cô ta, mặc kệ hai người đàn ông nâng chén. Đồ ăn ngon lành thế này không ăn thật là có lỗi với dạ dày!

Đĩa thức ăn bất ngờ đặt xuống trước mặt tôi, Hải Đăng thế nào lại chọn vị trí ngồi thẳng mặt tôi để ăn tối sau khi nâng xong ly rượu với Việt Phong. Hai người bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, tôi lại thành ngồi cùng nhân vật trung tâm của bữa tiệc tối nay.