Một Đời Không Quên

Chương 2



Suốt một tuần sau đó, không một công ty nào nhận tôi vào làm, trong khi… món nợ năm xưa với gia đình họ Lâm vẫn khiến mẹ con tôi khốn khổ. Tôi vò đầu bứt tóc ấm ức… Chuyện này, chắc chắn có bàn tay của Lâm Hải Đăng! Khốn… đồ khốn kiếp!

Tám năm trước, khi ấy tôi vừa tròn mười tám tuổi, cũng là lúc tôi bước chân vào giảng đường đại học với bao hoài bão, bỗng một ngày tôi nhận được tin sét đánh. Bố tôi gây ra sai sót làm thâm hụt ngân quỹ của tổng công ty Phong Sơn nhà họ Lâm một số tiền khổng lồ. Tòa án phán quyết bố tôi phải đi tù ba năm, đồng thời gia đình chúng tôi phải trả một khoản tiền lớn cho gia đình anh để đền bù. Đang trong cuộc sống vô lo vô nghĩ, ba mẹ con tôi một bước rơi xuống vũng bùn không cách nào ngóc đầu lên được. Bố tôi vào tù, chúng tôi bán hết cả gia tài cũng không trả nổi một nửa số tiền, mẹ con tôi đành phải vào làm giúp việc không công cho nhà anh để trả dần, đó cũng là sự khoan dung của đại gia đình họ Lâm.

Bà nội Hải Đăng là người quản lý cả đại gia đình, bà ấy cực kỳ khắc nghiệt với người làm trong nhà, thậm chí ngày hai bữa cơm mẹ con tôi cũng không được ăn no, trên hết vì bà ấy hết sức tức giận gia đình tôi. Khổ sở vô cùng nhưng tôi chỉ biết cắn răng chịu đựng, mong một ngày học xong đi làm lương cao để nhanh chóng trả hết nợ cho nhà họ Lâm. Làm ô sin cho nhà anh cùng mẹ và anh trai, tôi vừa làm việc vừa tiếp tục việc học ở trường, không biết từ lúc nào Hải Đăng thường để đồ ăn cho tôi với cớ sai tôi dọn phòng anh trước khi tôi lên lớp. Tôi lúc ấy cảm kích anh vô cùng, nghĩ anh tuy ngoài mặt lạnh lùng kiêu ngạo nhưng vẫn là người tốt có lòng trắc ẩn. Vậy mà… hóa ra động cơ của anh chỉ là sự đê hèn của dục vọng bẩn thỉu… Nhưng… tôi cũng chẳng tốt đẹp gì… Những gì tôi phải trả cũng là đáng lắm!

Nhếch nhẹ khóe môi chua chát, nỗi đau ngày nào vọng về vẫn khiến toàn thân tôi bủn rủn. Vã nước vào mặt cho tỉnh táo, bước ra nhìn mẹ đang lau mặt cho bố, tôi chỉ biết mỉm cười trấn an hai người họ:

– Mẹ, chắc tuần tới là có công ty gọi con thôi, khoản tiền định kỳ trả hàng tháng cho nhà họ Lâm con sẽ tìm cách xoay, mẹ đừng nghĩ nhiều.

Từ lúc bố tôi ra tù, ông mắc đủ thứ bệnh, thần kinh cũng không được ổn định, mẹ tôi lo nghĩ nhiều mà cũng ốm đau suốt, việc xin làm cho người ta ngày được ngày nghỉ. Người đáng giận hơn cả là anh trai tôi. Cách đây hai năm anh tôi quẫn trí chơi cá độ bóng đá, cuối cùng lại lún sâu thêm vào nợ nần rồi bỏ vào miền Nam trốn nợ. Nhìn nhà tôi rách nát bọn chủ nợ cũng chán, chỉ hằm hè bắt chúng tôi tìm anh trai tôi về trả nợ mà thôi.

Mẹ tôi quay mặt đi giấu những giọt nước mắt đã làm con ngươi mờ đục, gật nhẹ nén tiếng thở dài. Bố tôi chẳng biết có hiểu gì hay không, chỉ biết ông trầm ngâm nhìn xa xăm. Xoay đâu ra hai mươi triệu mỗi tháng? Một mình tôi gánh khoản tiền này đã hai năm nay kể từ lúc anh trai tôi bỏ đi, mẹ tôi ốm đau chỉ kiếm đủ tiền ăn tiền thuốc. Tôi vốn dĩ không chỉ làm một công việc, buổi tối tôi còn làm giáo viên ở một trung tâm tiếng Anh. Vậy mà đùng một cái, mọi công việc đều từ chối tôi! Lâm Hải Đăng, tôi cắn răng vào môi nghĩ đến anh. Anh nhất định ép tôi chết anh mới chịu được sao?

Số điện thoại dù đã xóa đi nhưng tôi vẫn còn nhớ như in… Liệu anh có còn dùng nó hay không? Tôi hít một hơi, không nghĩ nhiều liền bấm dãy số quen thuộc. Không ngờ… đáp lời tôi lại là âm giọng của một đứa con gái làm tôi sững sờ, trái tim điên rồ trong lồng ngực khẽ nhói lên một nhịp.

– Alo… ai gọi anh Đăng thế ạ, anh ấy đang trong phòng tắm không tiện nghe máy.

– À… không có gì… lúc khác tôi gọi lại sau.

Tôi tự cười mình, tại sao tôi lại phải sốc cơ chứ? Ngày ấy… sau lần đầu tiên cùng tôi nếm “trái cấm”, mỗi đêm anh đều lén tìm cớ gọi tôi đến, không thì lại dẫn tôi ra ngoài, dường như anh chẳng bao giờ chán “việc tốt” này, chính bản thân anh cũng thừa nhận cơ mà! Tôi đúng là điên thật rồi!

Để điện thoại lại bàn, tôi dọn dẹp sơ qua căn phòng trọ ẩm thấp. Từ lúc bố tôi ra tù chúng tôi thuê nơi này rộng hơn, có điều lại tồi tàn hơn nơi ở trước, nhưng đó là những gì tốt nhất chúng tôi có thể làm. Một hồi, chuông điện thoại reo vang, tôi trấn tĩnh lại trái tim đập khác thường, đem điện thoại ra gốc sấu trước nhà tránh làm ảnh hưởng đến bố mẹ.

Cơn giận dâng đầy trong tâm trí tôi gạt nút nghe. Âm giọng đáng ghét của Lâm Hải Đăng vang lên:

– Alo… ban nãy ai gọi tôi thế?

Đăng đã xóa số điện thoại của tôi từ lâu, vậy mà tôi… vẫn còn thuộc làu những con số kia.

– Tôi, Khanh.

Tôi lạnh giọng trả lời, còn đang sắp xếp câu chữ để quát vào mặt anh, bỗng nghe anh hỏi lại:

– Khanh nào nhỉ?

– Phạm Thư Khanh. Anh còn quen bao nhiêu người tên như tôi nữa hả?