Một Đời Không Quên

Chương 20



Hải Đăng cau mày nhìn bộ đồ ướt nhẹp trên người tôi, nhàn nhạt cất lời. Tôi mím môi gật đầu, cảm thấy nợ anh một lời cảm ơn, lúng túng mấp máy:

– Ban nãy… cảm ơn anh đã cứu tôi.

Tôi muốn hỏi tại sao… người anh cứu lại là tôi nhưng lời không thoát ra nổi khỏi cổ họng. Không để tôi phải mở miệng thắc mắc, anh nhún vai nói trước:

– Tôi nghĩ Mai Anh biết bơi. Cô ấy được học bơi từ nhỏ, còn cô… tôi chắc chắn là cô mù tịt.

Đáy mắt khinh thường giễu cợt của Hải Đăng chiếu về tôi lại làm máu trong người tôi sôi hết cả lên. Thì ra là như vậy, thế mà tôi cứ tưởng… anh coi trọng tôi hơn cô ta cơ đấy! Tôi đúng là thích ăn dưa bở! Chắc hẳn Mai Anh cũng đã nhận được lời giải thích hợp tình hợp lý này mà cười toe toét với anh rồi. Con người anh… làm gì cũng tính toán để đạt hiệu quả cao nhất! Tôi bĩu nhẹ môi lắc đầu, bước nhanh trở lại phòng tắm để thay đồ, kẻo lỡ ốm ra lại làm anh lo bị lây bệnh.

Chiếc váy đỏ kiểu baby doll chất liệu nhung mềm mại cùng đồ lót đều vừa vặn với cơ thể tôi, mang cho tôi cảm giác vừa ấm áp vừa dễ chịu trong tiết trời cuối xuân còn lạnh. Tôi đoán anh nhờ nữ nhân viên khách sạn nào đó tìm giúp, cũng không muốn hỏi anh nữa. Khi tôi trở ra, anh còn đứng đó. Thấy tôi, anh quay người đi trước, tôi thành theo sau anh trở lại bữa tiệc vẫn còn đông vui.

– Vợ chú đâu rồi?

Việt Phong nheo nheo đôi mắt thắc mắc khi chỉ thấy Hải Đăng và tôi quay lại. Hải Đăng nói đơn giản:

– Cô ấy mệt nằm nghỉ trong kia.

Là người chủ bữa tiệc, Hải Đăng còn phải ở lại đến cuối buổi để tiếp ba người khách Đức. Còn tôi… dù muốn về lắm rồi nhưng tôi vẫn là trợ lý của anh, cuối cùng cũng chẳng thể ra về. Hải Đăng đi đâu tôi theo đó, tiếp chuyện mọi người cùng anh y như cách nam trợ lý của Việt Phong theo sát anh ta. Cảm giác như… Giờ bữa tiệc mới bắt đầu thì phải, anh sôi nổi hơn lúc trước khiến tôi bất giác cảm thấy nhẹ nhõm, vô thức đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt rạng rỡ của anh. Nếu như… sáu năm về trước, tôi được một lần đứng bên anh trong ánh sáng… liệu tôi có dám nhìn anh thế này không? Tôi không biết nữa… bởi tôi không có cơ hội đó… dù chỉ một lần…

Tiệc gần tàn, nhiều người dần tạm biệt chủ tiệc ra về, ba vị khách người Đức cũng bắt tay Hải Đăng rời khỏi bữa tiệc. Nhìn Việt Phong cùng trợ lý của anh ta, hai người đó lúc này còn ngồi ở một bàn ăn, tôi quyết định nói nhỏ với Hải Đăng. Tôi muốn nói chuyện này từ sớm nhưng sợ ảnh hưởng đến không khí bữa tiệc nên giờ mới nói.

– Lúc tôi ngã… anh có biết ai đẩy tôi không? Tôi có cảm giác bị ai đẩy!

Hải Đăng cau mày đáp:

– Tôi đã hỏi rồi, tiếc là camera ở khu vực này không có, người trong khách sạn lúc ấy mải tập trung về Mai Anh nên không chú ý, tôi lại đi phía trước cô. Cô nghĩ ai đẩy cô?

– Tôi nghi Việt Phong hoặc trợ lý của anh ta, lúc ấy cả hai người họ và tôi đều đi gấp lên phía trước để nhanh chóng tiếp cận nơi Mai Anh ngã. Chính vì đi nhanh nên tôi không biết ai đẩy! Nếu không phải cố ý đẩy… thì có thể chỉ là một sự cố… nhưng lại hết sức trùng hợp, anh thử hỏi Việt Phong xem anh ta biết gì không, tôi không tiện hỏi!

Hải Đăng gật đầu. Anh chưa cần hỏi, Việt Phong đã kéo tay cậu trợ lý tiến lại gần tôi cùng Hải Đăng, cau mặt bực bội nói:

– Thư Khanh… thằng này nó vừa nhận tội. Lúc ấy nó chạy nhanh mà thành huých em ngã xuống hồ, anh thay mặt nó xin lỗi em nhé!

Cậu ta cúi mặt tỏ ý thành khẩn xin lỗi. Tôi thở hắt ra, cũng chẳng biết phải trách cậu ta thế nào. Hải Đăng đạp một phát vào mông cậu ta làm cậu ta ngã lăn ra cỏ, anh quát:

– Ra kia tự nhảy xuống hồ, nếu không tao đạp mày xuống!

Việt Phong nhanh chóng chỉ tay về phía hồ:

– Nhảy, xong mày cút về luôn cho tao!

Cậu ta lồm cồm bò dậy, bước nhanh về phía hồ bơi trước khi tôi kịp lên tiếng. Nếu cậu ta không cố ý thì tôi chẳng nỡ phạt cậu ta, nước hồ thực sự rất lạnh, không có đồ thay ngay sợ sẽ ốm mất. Chỉ là, rất nhanh cậu ta đã lao xuống hồ rồi tiện thể bơi thêm một vòng. Vài người còn ở lại bữa tiệc vừa ngạc nhiên vừa thích thú.