Một Đời Không Quên

Chương 21



Hải Đăng quắc mắt quát Việt Phong:

– Anh cũng lắm trò đấy!

Việt Phong nhún vai cười cười:

– Chú em nói gì anh không hiểu?

Không đáp lại Việt Phong, Hải Đăng quay sang tôi:

– Cô thanh toán với quản lý khách sạn đi, xong nhắn số tiền cho tôi.

– Vâng, tôi biết rồi sếp.

Hải Đăng gật đầu, anh quay người bước vào phía dãy phòng khách sạn. Có lẽ Mai Anh đợi anh ở đó. Chẳng hiểu sao, cảm giác khó chịu lại dâng lên, tôi đúng là ngớ ngẩn thật. Anh vào với vợ anh là chuyện đương nhiên. Khẽ lắc đầu, tôi tiến về phía anh quản lý vừa bước ra khu vực tiệc. Anh ta đưa cho tôi hóa đơn chi phí bữa tiệc tối nay, con số làm tôi hoa cả mắt, nhưng dù sao tôi cũng không phải là người thanh toán, chỉ là người kiểm soát lại số lượng mà thôi.

Tôi có chút thắc mắc nên hỏi anh ta:

– Còn bộ đồ tôi đang mặc… tôi không thấy trong hóa đơn.

Anh ta nhíu mày đáp:

– Chúng tôi không mua giúp cô.

Tôi hơi sững lại, hiểu chuyện thì gật đầu, mỉm cười nói với anh quản lý:

– Vâng, vậy được rồi, anh chờ tôi một lát, tôi nhắn sếp tôi chuyển khoản cho anh.

Tôi chụp ảnh hóa đơn gửi cho Hải Đăng, rất nhanh anh nhắn lại một tin “OK”, sau đó không lâu anh quản lý cười tươi xác nhận với tôi:

– Cảm ơn cô, chúng tôi rất mong sẽ tiếp tục được phục vụ công ty Thuận Hưng của các vị trong tương lai.

Rời khỏi khách sạn Lisa, trên người là bộ đồ nhung đắt giá chói mắt, tôi thực sự không biết phải nghĩ sao. Số tiền trên mác áo đã bị xé nên tôi không biết giá, nhưng tôi nghĩ giá của nó… dễ chừng bằng cả tháng tiền ăn của nhà tôi.

Bắt chuyến xe buýt muộn trở về nhà, tôi lấy máy sấy tóc sấy những thứ trong túi xách bị ướt nhẹp, quần áo ướt thì cho vào chậu ngâm để mai giặt sớm. Son phấn trong túi xách coi như bỏ, ví tiền thì may mắn hơn vì bằng chất liệu nilon có khóa kín, còn chiếc điện thoại thông minh rẻ tiền thì chết hẳn rồi. Càng nghĩ lại càng cay, biết thế tôi đã đòi cậu trợ lý kia đền tôi tiền, nhưng… vừa vì nghe những lời của Hải Đăng, vừa cảm thấy nghi Việt Phong, tôi nghĩ cậu ta có làm thì cũng do… Việt Phong sai khiến. Thở hắt ra một hơi, tôi chẳng biết anh ta nghĩ gì mà lại bày ra cái trò này, dù sao con người anh ta cũng mang cho tôi cảm giác khó chịu dù bề ngoài anh ta tươi tỉnh ấm áp. Trái ngược với Việt Phong, Hải Đăng có một vẻ ngoài lạnh lùng nhưng… sâu bên trong lại ấm áp đến nồng nàn… Tôi tự vỗ vào đầu mình một cái, đúng là điên, điên hết thuốc chữa mới có thể đánh giá Hải Đăng như vậy!

Nếu anh tốt đẹp thật thì… ngày đó, biết tôi mang trong mình giọt máu của anh, anh đã không bỏ chạy sang tận trời Úc, đã không bỏ trốn khỏi quãng đời buông thả với tôi như chạy khỏi bóng ma xấu xí đeo bám! Nhưng… tôi không hận anh, vì kẻ cố tình có con với anh là tôi, dù anh đã luôn cẩn thận phòng tránh. Tôi chỉ có chút nào đó trách anh vô trách nhiệm, vô tình, bạc bẽo, ích kỷ mà thôi. Kẻ sai là tôi. Anh… đâu có yêu tôi, cũng chưa từng mong có con với tôi. Tôi hoàn toàn tự nguyện làm thứ đồ chơi thỏa mãn cho anh kia mà. Chẳng phải từ lúc chiều anh, mấy mẹ con tôi luôn được ăn thêm bữa cho no, anh em tôi được cắt giảm công việc để có thời gian học hành quý giá hay sao? Anh đã hết sức sòng phẳng, vậy mà… tôi lại cố tình có con với anh…

Ngày ấy, lần đầu tiên nhìn que thử thai hai vạch đậm nét, tôi không biết mình vui đến mức nào. Tôi đã thành công sau một lần tôi lén châm kim vào vỏ bao cao su của anh. Thời điểm biết bao thủng, anh có vẻ bực bội nhưng cũng không nói gì, còn tôi thì nhăn nhó trách anh nhưng mừng thầm trong bụng. Trời đã chiều lòng người, mọi chuyện xảy ra đúng theo ý tôi, tôi và anh quan hệ đúng ngày không an toàn của tôi, và anh lại sơ suất để vỏ bao trên bàn. Hai mươi tuổi, đứa con tôi mong chờ sau gần hai năm làm đồ chơi tình dục cho anh đã xuất hiện, tôi mừng đến mức hai hàng nước mắt lăn dài.