Một Đời Không Quên

Chương 23



Cuộc đời luôn là những bất ngờ, nhưng với tôi lại là bất ngờ bi kịch… Một lần nữa ông trời đặt tôi vào địa ngục đọa đầy. Khi tôi đến bệnh viện kiểm tra thai lần đầu, bác sĩ nói tôi có nguy cơ thai ngoài tử cung. Trời đất như sụp đổ, tôi ngỡ ngàng không tin vào tai mình. Tôi chỉ hơi nhâm nhẩm đau bụng, hầu như không có triệu chứng của chửa ngoài tử cung, thế là… tôi mặc kệ lời yêu cầu nhập viện theo dõi của bác sĩ. Tôi tin vào phán đoán của mình, lúc này còn sớm, làm sao mà bác sĩ biết được, con tôi còn chưa di chuyển ra tử cung mà thôi, đừng nói gở làm gì, tôi cần phải tin tưởng con tôi. Tôi nghe nói có người đến tận sáu bảy tuần con mới vào tử cung mà.

Thế rồi… chiều hôm ấy, khi tôi còn ở trường đại học, cơn đau quặn bụng đến mức tôi không sao chịu nổi, tôi đã nghĩ mình chẳng còn gì phải che giấu Hải Đăng nữa. Anh cần biết sự thật! Anh sẽ nhanh chóng đến với tôi, anh sẽ đưa tôi vào bệnh viện, ít nhất đó cũng là sự chịu trách nhiệm của anh. Tôi bị đau đớn thế này… có nguyên nhân từ anh mà!

Vậy mà… tôi không sao liên lạc được với anh. Tôi cứ vậy gọi rất nhiều cuộc mà anh không bắt máy. Tôi nhắn cho anh, con tôi và anh đang gặp nguy hiểm, anh hãy đến với tôi đi, nhưng… đáp lại tôi… không một hồi âm. Tôi ngất đi trong những tiếng quan tâm của bạn bè thầy cô. Khi tôi tỉnh lại, trước mắt tôi là một màu trắng toát nơi bệnh viện. Tôi đã trải qua một ca mổ hở cắt bỏ vòi trứng. Đau đớn hơn, tôi gặp nhiễm trùng nghiêm trọng sau ca mổ, phải phẫu thuật lần hai. Sau hai lần chết đi sống lại, kết luận của bác sĩ làm tôi rụng rời: tôi vĩnh viễn không còn khả năng làm mẹ.

Ông trời… ông thật biết cách bắt tôi trả nợ… Tôi muốn con tôi ra đời phục vụ cho mục đích tăm tối của tôi… thì ông ấy bắt tôi vĩnh viễn không được làm mẹ. Nhân quả đến nhanh như vậy sao? Tôi vừa cười vừa khóc khi nghe kết luận của bác sĩ, cả khuôn mặt tôi là một vẻ điên dại đến tê liệt làm ông bác sĩ đẩy gọng kính xót xa. Tử cung cùng hai buồng trứng của tôi gặp tổn thương nặng nề sau nhiễm trùng, khả năng tôi có thể mang thai lần nữa gần như bằng không. Nghe những lời giải thích khoa học mà hai tai tôi cứ ù đi, không thể vào đầu bất cứ tiếng nào, chỉ biết văng vẳng câu nói… không thể làm mẹ… không thể làm mẹ… Bác sĩ khuyên tôi cố gắng giữ gìn sức khỏe, cuộc đời này đâu chỉ có niềm vui làm mẹ, tôi không cần… không cần những lời an ủi rỗng tuếch đó! Tôi chỉ muốn con tôi… chỉ cần con tôi!

Tôi lảo đảo rời phòng khám. Cuộc đời tôi… rồi sẽ đi đâu về đâu đây? Tôi không biết nữa… Tôi sẽ vĩnh viễn là kẻ đơn độc trên cõi đời này, vĩnh viễn không thể có được đứa con cho riêng mình. Nếu chưa từng trải qua cảm giác làm mẹ… có lẽ tôi đã không đau đớn đến thế. Tôi đã mong ngóng đứa con trong bụng biết bao nhiêu, đã cảm nhận từng thay đổi cơ thể mình trong sự chờ đợi mãnh liệt. Mỗi giây phút con tồn tại trong cơ thể, tôi thêm yêu con, thêm suy nghĩ con sinh ra chỉ vì tôi mong con sinh ra, tôi không cần trả thù, không cần gì hết ngoài con, vậy mà… con bỏ tôi… vĩnh viễn về sau tôi cũng không thể có được bất cứ đứa con nào khác… Trời đất sụp đổ đến tối sầm, tôi ngã lăn trên sảnh bệnh viện, một lần nữa lại được đưa vào phòng bệnh.

Tiền bạc không có, bạn bè tôi phải huy động quyên góp mới đủ cho tôi làm phẫu thuật hai lần, lúc này tôi cũng chẳng thể ở lại bệnh viện lâu hơn, vừa tỉnh lại là tôi lờ đờ bước ra khỏi phòng bệnh. Tôi cứ thế tiến lên sân thượng của tòa nhà bệnh viện, chẳng còn nghĩ được bất cứ điều gì. Chết… tôi đã nghĩ đến cái chết để giải thoát khỏi thế giới này… Tại sao tôi lại phải trả món tiền nợ khổng lồ cho một tội lỗi mà tôi không làm? Nếu như bố tôi gây tội thật thì một mình bố tôi gánh là đủ rồi… Tại sao mẹ con tôi phải gánh? Tôi chất vấn rồi tự phỉ nhổ mình! Tôi đã khốn khổ đến cùng đường mạt lộ, đến hèn hạ mất nhân tính rồi! Mẹ con tôi không bỏ bố tôi, chấp nhận viết cam kết trả nợ cho bố tôi là vì chúng tôi là một gia đình… Anh tôi đã chẳng chịu làm ăn, suốt ngày lông bông chui vào mấy chỗ đỏ đen… Tôi chết đi rồi… mẹ tôi sẽ ra sao… bố tôi sẽ ra sao? Không… tôi không thể chết, không thể ích kỷ chọn một lối thoát cho bản thân mình… Tôi chỉ là không thể có con, không thể tạo ra một con người chịu đủ ái ố hỉ nộ của cuộc đời, nhưng tôi còn bố mẹ, còn hai người yêu thương tôi nhất trên cuộc đời này. Tỉnh táo hơn tôi nghe tiếng hô hào phía sau, quay người lại, tôi gạt nước mắt mỉm cười nói:

– Mọi người đừng lo, cháu không nhảy xuống đâu…

Tôi trèo qua lan can trở lại bên trong tòa nhà trong những tiếng thở phào nhẹ nhõm. Chết ở đây… không chừng tôi còn làm liên lụy cả bệnh viện, tôi cạn nghĩ thật. Hơn nữa… đau khổ của tôi… so với bao người đang đấu tranh với sống chết mỗi ngày mỗi giờ… thì có đáng gì? Tôi lắc nhẹ đầu, chấp nhận sự thật mà tôi có muốn đó là cơn ác mộng cũng không thể. Con đường duy nhất tôi phải đi… chỉ có thể là chấp nhận.