Một Đời Không Quên

Chương 24



Những ngày sau đó, tôi vẫn chẳng nhận được hồi âm nào từ Hải Đăng. Không lâu sau đó mẹ tôi nói anh sang Úc du học thì tôi biết là vậy. Chút trách móc anh dần trôi về dĩ vãng. Đứa con trong bụng tôi… không phải là chủ ý của anh… anh cũng chẳng thể tin nó chắc chắn là con anh, thế nên anh muốn vứt bỏ quá khứ với tôi cũng là điều bình thường. Tương lai rực rỡ của anh đã vạch sẵn, anh chỉ coi tôi như một thú tiêu khiển thì có lẽ chẳng cần bận tâm. Anh có hận tôi không? Có yêu mới có hận… hay ích kỷ cũng có thể hận? Tôi không biết… không biết nữa… tôi cũng không muốn quan tâm. Quá khứ ấy hãy nên ngủ yên, tôi sẽ sống một cuộc đời trọn vẹn dù không thể có con, đó cũng là cái giá tôi phải trả cho thứ âm mưu lợi dụng một sinh linh nhỏ bé yếu đuối ngay từ trong suy nghĩ. Cuộc đời này… có lẽ công bằng lắm! Tôi có nợ anh không?… Nếu anh yêu tôi… thì tôi nợ anh đấy… Nhưng… anh đâu có yêu tôi! Có phải tôi nên nói với anh mọi chuyện, cho anh biết ngày xưa tôi đã khốn khổ thế nào hay không… Nói để làm gì đây? Nếu anh vô tình thì lời tôi nói là vô nghĩa, có khi còn khiến anh cười khẩy cho rằng tôi đáng đời lắm, còn nếu… tôi khiến anh áy náy thì tôi lại không muốn. Mà… chắc gì anh đã tin tôi, ngày xưa đã không tin, đã không quan tâm, thì sau bao nhiêu năm, có thể tin được không?

Nhếch nhẹ khóe môi, tôi gạt nước mắt, quay lưng lại khi nghe mẹ hỏi:

– Bộ váy đỏ này đẹp quá, chất tốt lắm, Khanh mới mua à con? Cũng cần mua mới thôi chứ lần nào lĩnh lương con cũng đưa hết cho mẹ rồi bảo không cần mua gì!

Tôi vâng dạ cho qua chuyện. Có lẽ lúc tôi vào nhà tắm anh đã ra ngoài mua đồ, tiện thấy có cửa hàng thời trang nữ ở cổng khách sạn thì rẽ vào mua cho cả tôi cùng Mai Anh. Dù sao tôi cũng nên hỏi anh giá của nó để hoàn trả. Chuyện tôi ngã xuống bể không phải là lỗi của anh, hơn nữa… anh chính là người cứu tôi, khiến anh làm ơn mắc oán tôi không nỡ.

Sáng hôm sau, tôi bước vào phòng, Hải Đăng đã đến rồi. Hương trà bạc hà tràn ngập không gian làm tôi vô thức hít sâu vào lồng ngực. Mở túi xách lấy hóa đơn đưa cho anh, tôi nói:

– Tôi gửi sếp hóa đơn bữa tiệc tối qua… Anh cho tôi hỏi… chiếc váy đỏ… cùng đồ mặc bên trong… hết bao nhiêu để tôi trả. Cảm ơn anh lần nữa.

Hải Đăng đang cụp mắt nhìn màn hình laptop, nghe tôi nói vậy anh ngẩng lên, khẽ nhướng mày gật gù đáp:

– Không cần, tôi không muốn mất mặt nên mua thôi. Có vừa không?

– Anh… thấy rồi còn gì?

Khóe miệng đểu giả nhếch nhẹ thành một điệu cười mím nửa miệng, anh nháy nhẹ đôi lông mày rậm:

– Ý tôi là đồ kia? Bao nhiêu năm… sợ tôi mua size cũ thành rộng mất rồi!

Cơ thể tôi bất giác nóng ran, cái đồ dê xồm… động câu nào là khốn câu đó! Tôi cau mặt gắt:

– Anh không nói gì tử tế được hơn à?

Anh bất ngờ đứng dậy, bước ra đóng sập cửa chốt lại trong sự ngỡ ngàng của tôi. Hai bước dài anh trở lại gần tôi, lập tức vươn tay kéo tôi sát lại cơ thể vững chãi của anh, hai bàn tay ôm chặt không cho tôi cục cựa. Tôi tức đến tím tái, vùng vằng mà không thoát được.

– Buông tôi ra… Anh… thật bỉ ổi!

– Đo lại size. Có vẻ vẫn vừa.

Gương mặt đẹp trai hếch lên một điệu cười hài lòng, anh nhún vai buông tôi ra, rũ mắt nhàn nhạt nhìn tôi nói:

– Cô về chỗ làm việc đi!

Mặt mũi tôi vẫn còn đỏ lên vì vụ cưỡng ôm bất thình lình ban nãy, lại nghe anh nói như không có gì như vậy, quả thực không thể chấp nhận được!

– Anh… đừng có sàm sỡ tôi như thế nữa! Đừng nghĩ… tôi không thể làm gì anh!

– Cô muốn về Phong Sơn cùng tôi lắm phải không?

Tôi sững sờ, hai mắt long lên trừng trừng nhìn khuôn mặt tỏ vẻ thờ ơ đang ngồi trở lại ghế xoay. Anh… dùng mong muốn lớn nhất của tôi để khống chế tôi. Con người anh… sau bao năm vẫn muốn lợi dụng ý đồ của kẻ khác như vậy! Rất có thể ngày xưa… anh biết tôi muốn gì nên mới triệt để lợi dụng thân xác tôi, cuối cùng… lại tròn trĩnh đóng vai nạn nhân. Khốn… khốn không để đâu cho hết!

– Tôi chẳng biết lời của anh bao nhiêu là sự thật, có khi anh bịa ra để lừa tôi. Tốt hơn tôi muốn thoát khỏi anh càng sớm càng tốt!

Tôi lạnh nhạt đáp. Hải Đăng nheo nheo hai mắt nhìn tôi, gật đầu nói:

– Được! Cô có tự do rồi đấy. Đi đâu thì đi!

– Nhưng… anh chặn đường sống của tôi!

– Sẽ không thế nữa.

Tôi sững sờ như không tin vào tai mình. Hải Đăng… quyết định buông tha cho tôi! Tôi hít một hơi, hỏi lại cho chắc:

– Thật chứ?

– Cô nghĩ tôi còn thèm cô lắm đấy à! Nhìn cô mãi tôi chán đến tận cổ rồi!

Tôi không biết tin lời con người xảo quyệt này bao nhiêu phần trăm, nhưng tốt rồi… tự do chính là điều tôi cần.

– Là anh nói đấy nhé! Tôi sẽ làm hết hôm nay cho xong việc anh giao rồi nghỉ!

– Tùy cô.

Nói xong Hải Đăng bực bội đứng dậy, cầm theo chùm chìa khóa, đóng sầm cánh cửa ra vào sau lưng tôi. Suốt cả ngày anh cũng không quay lại. Tôi chẳng biết phải nghĩ sao. Thoát được anh chính là điều tôi mong muốn nhưng… sâu trong lòng… cảm giác nặng nề vẫn đang chiếm hữu. Chẳng lẽ… tôi chỉ gồng mình tỏ ra là không muốn anh cần tôi, không muốn anh bày tỏ ham muốn thể xác lên tôi… còn trong sâu thẳm, tôi vẫn cứ mong đợi được gần anh?