Một Đời Không Quên

Chương 41



Cơn gió đầu thu ùa qua như giải tỏa cơn nóng nực trong lòng con người. Bầu trời đầy trăng sao tháng tám vốn trong trẻo từ lúc nào đã tầng tầng lớp lớp mây xám kéo đến dự báo một cơn mưa rào cuối hạ. Vị trí này vẫn còn nhìn được xe hơi của anh, đi xa nữa sợ mưa to trút xuống không thể chạy về kịp, tôi quyết định không tìm hàng kem mà anh nói nữa, chủ động bước về hồ nước bên tay phải. Anh nghe tôi, bước theo tôi, sau vài bước chân chúng tôi đã đứng trước hồ nước nhỏ yên tĩnh chỉ có hai chúng tôi.

Đứng cạnh tôi, anh cùng tôi đưa mắt nhìn ngắm cảnh hồ trong không gian thoáng đãng thơm dìu dịu. Mặt hồ sáng ánh đèn nổi từng gợn sóng theo làn gió đẫm hơi ẩm, những cánh hoa súng tím biếc rung rinh trên mặt nước như trêu ghẹo người nhìn.

Cảnh vật tươi mát làm lòng người mềm mại. Không gian thiên nhiên trước mặt bỗng gợi đến bao điều hoài niệm. Điều tôi muốn hỏi nhất, lúc này có thể bình tĩnh đối thoại với anh, tôi cảm thấy cần phải hỏi:

– Ngày đó, anh có hận tôi không? Khi biết tôi không mang thai con anh.

– Có.

Người đàn ông anh tuấn đứng bên tôi thẳng thắn thừa nhận. Tôi gật khẽ, sống mũi cay xè tôi sụt sịt nói:

– Tại sao… tôi nghe nói có hận là vì có yêu đấy.

– Đó là cô nghe nói.

– Được. Vì hận tôi, nên anh bỏ đi du học phải không?

– Tôi đi du học vì đó là con đường đã vạch sẵn. Dù hận hay không tôi vẫn làm như vậy. Chỉ là trùng thời điểm.

Anh thẳng thắn đáp, tôi không thể chờ đợi hơn để hỏi tiếp. Hai hàng nước mắt lăn dài, tôi cắn chặt môi quay sang anh. Tôi không biết hệ lụy của những câu trả lời từ anh là gì, chỉ biết… tôi muốn hiểu về anh, khi anh… còn muốn tôi. Anh cho tôi quá nhiều, vậy mà… nếu cứ mặc định những gì xấu xí về anh đầu óc tôi sẽ phát điên lên mất!

– Vậy… tin nhắn ngày hôm đó… cái ngày tôi gọi cho anh rất nhiều cuộc… Anh… tại sao anh… không phản hồi lại tôi! Tôi đã rất mong chờ… đã rất tuyệt vọng!

– Cô nói tin nhắn nào? Điện thoại của tôi đã bị bà nội tôi tịch thu từ lúc ba mẹ con cô rời đi. Sau khi cô rời khỏi nhà tôi, không lâu sau tôi đã sang Úc. Cô nhắn gì vậy… Tại sao lại tuyệt vọng?

Anh long đôi mắt nhìn tôi, dường như anh cực kỳ bất ngờ trước những lời tôi nói. Vậy là… tôi đã hiểu lầm anh… suốt sáu năm qua sao? Anh không thể tiếp cận với những gì là lời cầu cứu tôi nhắn cho anh, không biết tôi gặp phải chuyện gì, khi anh vẫn còn ôm mối hận tôi mà rời khỏi Việt Nam. Tôi… có nên trách anh không?

Điều tôi không ngờ chính là, anh nhìn sâu vào đôi mắt hoang mang của tôi, nghẹn giọng nói tiếp:

– Lúc đứng trước cửa nhà kho nghe cô nói, tôi hận đến mất lý trí, bản thân hoàn toàn không còn chút tỉnh táo nào để suy xét. Thế nhưng… khi đặt chân lên nước Úc, đầu óc bỗng dưng tỉnh táo hơn bao giờ hết, tôi phát hiện ra, đứa bé trong bụng cô chỉ có thể là con tôi.

Tôi ngỡ ngàng đến mức hai đồng tử co rút, trân trân nhìn anh, đôi môi rung rung không thể nói được lời nào, chỉ biết nuốt nghẹn dòng nước mắt vừa lăn trong sửng sốt.

– Khi ấy chắc hẳn bà nội tôi đã dọa giết nó nên cô mới phải nói dối. Trước thời điểm đó, tôi nhớ có một lần bao thủng, rất có thể đứa con của tôi và cô đã hình thành. Trên hết… tôi tin cô không dám làm gì sau lưng tôi vì cô thương bố mẹ cô, thương anh cô vô cùng, cô sợ làm gì sai tôi sẽ cho người đánh họ nhừ tử. Cả việc ngủ với tôi… cô cũng làm vì bọn họ. Thế nên, tôi đã có kế hoạch trở lại Việt Nam ngay lúc tôi phát hiện ra suy đoán đó.

Anh đã có kế hoạch trở lại Việt Nam? Nếu như đúng là anh về như vậy… tại sao anh không xuất hiện trước tôi?

Đáy mắt anh dường như ươn ướt. Nỗi căm giận của anh bất ngờ chiếu về tôi làm tôi giật mình, cơ thể vô thức run lên:

– Khi tôi về đến nơi, tôi lập tức đi tìm cô, tôi vẫn nhớ đó là ngày mồng 8 tháng 9 năm xxxx, tiếc rằng khi đó cô đang nằm viện. Bác sĩ ở bệnh viện đó nói với tôi, cô đã p.h.á thai ở một cơ sở thiếu uy tín dẫn đến nhiễm trùng, thế nên phải vào bệnh viện để xử lý lại.

Ngày mồng 8 tháng 9 năm xxxx… cũng chính là ngày tôi xử lý nhiễm trùng sau mổ thai ngoài tử cung, khi ấy tôi vẫn còn mê man không biết gì hết. Vị bác sĩ luôn tỏ vẻ hiền hậu đó đã lừa dối mà nói với anh… tôi p.h.á t.h.ai? Nói tôi ph.á bỏ đứa con của tôi và anh?

Cơ thể tôi bỗng chốc như ngập chìm trong biển nước, muốn thở thôi cũng chẳng thể thở nổi, muốn nói gì cũng không thể nói nổi, cảm giác không khí không thể nào vào được phổi. Mặt mũi tím tái, tôi “hờ” một tiếng, đưa tay vỗ vỗ ngực trong cơn uất giận lớn đến mức muốn giết người. Tôi lập tức ngồi thụp xuống, văng vẳng bên tai câu nói nghẹn ngào chua xót của anh:

– Tôi đã cho rằng, vì cô không thể làm dâu nhà họ Lâm nên đứa con của tôi sẽ cản trở bước đường tương lai của cô, cô đã quyết định vứt bỏ nó. Tôi nói đúng chứ?

Tôi gắng gượng đứng dậy, chưa kịp phản kháng bỗng bắt gặp đôi mắt tối sẫm tràn đầy bi thương của người đàn ông tôi luôn trách giận suốt sáu năm qua. Những ngón tay cuộn chặt lại đến trắng bệch, đáy mắt chuyển vằn đỏ căm hờn chiếu thẳng tôi chất vấn. Lâm Hải Đăng… lúc này đây… tại sao… tại sao nhìn anh… nỗi đau thắt trong lòng tôi lại dâng lên khiến tôi cứ thế giương mắt nhìn anh, đôi môi mấp máy không sao nói được lời nào?

Hải Đăng nhếch nhẹ khóe môi, chua chát nói tiếp:

– Cô đã không biết tôi vui thế nào… Tôi luôn thích trẻ con, tôi muốn có con, đứa con là hi vọng, là kẻ thuộc về tôi… chỉ của riêng tôi… Vậy mà… cô nỡ lòng nào giết nó! Giây phút ấy, tôi muốn lao vào phòng bệnh bóp cổ cho cô chết luôn đi!