Một Đời Không Quên

Chương 46



Sau một giấc ngủ trắng trơn không mộng mị, sức khỏe của tôi đã hồi phục được khá nhiều, một phần nhờ cả vào những viên thuốc bệnh viện từ Hải Đăng. Hình như… đã quá lâu rồi tôi mới có cảm giác thanh thản như hiện tại, đơn giản là chấp nhận tất thảy, như thể con cá bơi xuôi theo dòng nước, không trốn tránh, không ngược dòng, biết đâu là bình yên để nương theo.

– Chị Khanh, chị đã khỏe chưa mà đi làm thế ạ?

Thấy tôi bước đến, thư ký Dũng của Hải Đăng mỉm cười chào đón, đúng lúc cậu ta cầm ấm trà bước từ cửa phòng làm việc của anh đi ra.

– Tôi khỏe rồi, cảm ơn cậu. Sếp tổng đến chưa?

– Chưa đâu chị, anh ấy nhắn em cứ đến trước ạ.

Tôi gật nhẹ, đặt túi xách xuống bàn, mở laptop rồi tự rót cho mình một tách trà từ cây nước nóng lạnh. Suốt ngày hôm qua tôi chờ đợi một tin nhắn hay một cuộc gọi sa thải từ anh nhưng tuyệt nhiên không có gì cả. Cả lúc này, khi anh bước qua mặt tôi, khuôn mặt anh vẫn là một vẻ lạnh lùng. Hai quầng mắt như hiện rõ trên khuôn mặt anh, tất cả ở anh toát ra một vẻ trầm mặc u uất, bất giác tôi lại cảm thấy có gì áy náy.

– Sếp… anh đến rồi ạ?

Tôi ấp úng cất lời chào, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên từ ngày tôi vào làm việc ở Phong Sơn anh đến sau tôi.

– Cô vào đây, tôi có việc muốn nói.

Trái tim bất giác đập thình thình, tôi mím môi, hít sâu mấy hơi để trấn tĩnh lại rồi bước theo anh vào trong. Dường như Dũng tự hiểu mình không nên ở lại phòng nên cậu ta gật đầu với tôi rồi bước ra ngoài.

– Cô ngồi đi.

Anh đưa tay về bộ sofa tiếp khách, thái độ của anh khách sáo đến mức tôi khẽ rùng mình một lượt, gai ốc nổi hết cả lên. Thế là hết… đây chính xác là sự chấm dứt mối quan hệ giữa tôi và anh, một dấu chấm hết tròn trĩnh.

Anh bước đến sofa, ngồi đối diện tôi qua chiếc bàn kính có bộ ấm chén sạch tinh mới cọ rửa. Tôi chẳng biết anh sẽ nói gì nhưng toàn thân tôi đều toát lên sự hiểu chuyện mà bình tĩnh đối diện, hai mắt nhìn về vô định chờ đợi.

– Cô uống nước đi!

Anh rót trà nóng vừa pha vào chén cho tôi, đưa đến trước mặt. Tôi chẳng biết nên cười hay nên mếu khi được sếp đối xử thế này. Cảm giác giờ phút này anh đã vạch một ranh giới rõ ràng với tôi, xa lạ đến mức tôi cứ thế trân mắt nhìn anh. Cuối cùng, chịu không nổi cảm giác này tôi nhìn trực diện anh, thẳng thắn nói:

– Anh muốn nói gì thì nói luôn đi!

Muốn cho tôi nghỉ việc hay gì thì nói ra đi, cứ rào rào đón đón, thế này đâu giống một Lâm Hải Đăng mà tôi quen biết. Đến lúc này tôi mới hiểu, nơi lạnh lẽo nhất không phải là nơi băng giá ngàn năm mà chính là lòng người.

– Tôi đã hỏi bác sĩ, vấn đề của cô, không phải là không thể chữa.

Tôi ngỡ ngàng nhìn Hải Đăng, hai mắt như lồi hẳn ra mà trân trân nhìn về anh. Anh… nói về bệnh của tôi sao? Điều anh nói… nghe viển vông thật sự! Nếu có thể chữa, chẳng lẽ tôi chịu bó tay sao? Đã sáu năm rồi… bệnh viện nào cũng nói cùng một kết luận. Có chăng chỉ là ông bác sĩ của anh muốn kiếm chác chút gì từ anh mà thôi.

– Không phải anh muốn cho tôi nghỉ việc sao?

Tôi cụp mắt nói điều mình nghĩ trong đầu từ lúc bước vào căn phòng này. Anh tự rót cho bản thân một tách trà, đưa lên miệng nhấp một ngụm rồi đáp:

– Có liên quan. Tôi muốn cô nghỉ việc để tập trung chữa bệnh.

– Anh muốn cho tôi nghỉ việc thì nói thẳng đi còn bày đặt!

Đôi khi có những vị sếp ngại nói ra điều cay đắng nên tìm cách bẻ hướng nhưng ý đồ muốn truyền đạt vẫn chỉ có một. Hải Đăng gật gù, đôi mắt nheo nheo lại nhìn một vẻ cam chịu ở tôi, tiếp lời:

– Thế này, vị bác sĩ mà tôi nói là một lương y nổi tiếng, ông ấy đề nghị bệnh nhân phải uống thuốc theo thang và phải nằm tĩnh dưỡng ít nhất sáu tháng. Bản thân ông ấy cũng không chắc chắn sẽ chữa được cho cô. Tin hay không là ở cô, nhưng tôi nghĩ cô nên thử.

Tôi chẳng biết phải nói sao, chỉ biết… cảm giác cảm kích bất chợt dâng lên đầy ắp. Thì ra… ngày hôm qua rất có thể anh đã tìm kiếm những phương pháp cứu vãn tình thế cho tôi, dù là thành công hay không thì đó cũng là điều tôi cần phải trân trọng. Anh không cho rằng chúng tôi chẳng còn nợ nần gì mà… tìm cách cứu tôi.

– Cảm ơn anh… thực ra… năm đầu tiên mẹ tôi cũng đã cắt thuốc cho tôi nhưng… đi khám lại vẫn vậy nên tôi chẳng dám trông đợi.

Tôi mấp máy môi câu cảm ơn cùng lời giải thích. Tôi không phải là một kẻ mơ mộng, nghe đâu bảo chữa được cũng tin.

– Với cả… chuyện này… anh đừng để tâm nhiều quá, chuyện đến nước này, tôi thực lòng không trách anh điều gì, năm xưa anh để mắt đến tôi vào lúc chúng tôi cần nhất, đó cũng là may mắn của tôi rồi.

Tôi chưa từng mong Hải Đăng áy náy, thậm chí còn không muốn nói với anh tất cả nhưng anh cứ thế tiến đến, tôi không sao chống cự, chỉ sợ bản thân tổn thương nhiều hơn mà đành phải khai ra mọi chuyện. Tôi thở ra một hơi nói tiếp:

– Với lại, chuyện tìm ra kẻ năm xưa hại bố tôi… chưa tìm ra hắn tôi còn ăn không ngon ngủ không yên.

Anh im lặng, dường như đáy mắt thâm trầm trước tôi ánh lên tia chua xót, bất giác cơn lạnh giá trong lòng tôi như được xua tan giây phút anh nhìn tôi.

– Cô nghỉ ngơi đi… đừng quên, cô vẫn đang là người của tôi.

Ba chữ “người của tôi” từ miệng anh chợt khiến tôi nóng ran, cảm giác như có kiến bò trong bụng làm lòng tôi nhộn nhạo. Anh nói đúng… tôi vẫn đang là trợ lý của anh, đang là người của Phong Sơn, dù đây là lần thứ hai nghe anh khẳng định điều này nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không quen, vẫn thấy dường như có gì mờ ám trong đó.

– Tôi giao cho cô nhiệm vụ mới. Trợ lý sức khỏe cho tôi.