Một Đời Không Quên

Chương 57



Mấy ngày tiếp theo tôi không gặp Hải Đăng. Anh đi từ sớm, đến muộn qua giờ cơm từ lâu mới về. Bất giác… tôi lại cảm thấy có gì đó trống vắng, cảm giác nhớ nhung khó chịu nhưng tôi chỉ biết tự gạt đi.

Cho đến hôm nay tôi đã bước sang ngày điều trị thứ bảy, trong người cảm giác khỏe khoắn hơn, không biết tại hợp thuốc hay tại sức khỏe dần tốt hơn sau trận cúm, da dẻ hồng nhuận của tôi làm mẹ tôi vui ra mặt, cứ khen thuốc ông Minh tốt. Chiều nay, đứng trước ao đang cho cá ăn, hai mắt tôi lơ đãng ngắm nhìn lũ cá tranh nhau đớp mồi, Hải Đăng bất ngờ xuất hiện làm tôi giật mình suýt làm rơi cả bát. Tự nhiên… cảm giác giận dỗi ở đâu xuất hiện khiến viền mắt tôi chuyển đỏ, tôi lập tức cúi xuống, cay cay sống mũi nói:

– Một tuần không gặp, anh vẫn khỏe chứ?

– Còn cô, không gặp tôi cô sống tốt quá nhỉ?

– Anh… nói thế là có ý gì?

Hải Đăng thở hắt ra, thế nào lại bước đến cạnh tôi, đưa tay lấy thức ăn cho cá ném xuống hồ. Có điều cách anh ném nhìn như kiểu anh chọi cho chúng nó chết hết đi mới vừa lòng vậy.

– Anh tức gì tôi thì nói thẳng ra, đừng có trút giận lên lũ cá chứ?

Hải Đăng nheo nheo mắt, cuối cùng cất giọng trầm trầm nói:

– Ông tôi đã ra tối hậu thư rồi đấy, cô vừa lòng chứ?

Tôi sững lại nhìn anh. Anh tức tôi… từ hôm đó, chính là vì điều này?

– Ông ép anh lấy vợ sinh con à?

– Ừm. Ông nói cuối năm nay tôi phải lấy vợ, sang năm có chắt cho ông, nếu không đầu năm tới ông sẽ thay đổi lại dàn nhân sự cấp cao của Phong Sơn. Đang lúc tôi điều tra mà có thay đổi sẽ rất mệt.

Tôi gật đầu đồng tình. Tự nhiên anh bị ép phải lấy vợ chỉ vì lời nói của tôi, anh tức là đúng thôi. Nhớ ánh mắt ông Quốc nhìn tôi và anh tối hôm ấy, tự nhiên tôi lại ngài ngại hỏi:

– Ông nội anh… có biết tôi điều trị bệnh gì không?

– Ông không biết đâu, xưa nay ông Minh luôn đảm bảo giữ bí mật cho bệnh nhân. Ông chỉ biết ông Minh điều trị bệnh cho cô thôi.

Tôi gật nhẹ, mím môi ái ngại cho anh. Mới từ hôn Mai Anh xong, giờ anh kiếm đâu ra một cô vợ đây? Giờ cũng đã cuối tháng tám… còn ba tháng nữa là hết năm, liệu có đủ thời gian không chứ?

– Cô phải chịu trách nhiệm.

Anh bất ngờ buông một câu làm tôi sốc đến phát nghẹn, tròn xoe hai mắt quay sang khuôn mặt chẳng có lấy nổi một cảm xúc của anh, lúng túng hỏi lại:

– Anh… nói gì thế?

– Tôi nói cô là nguyên nhân nên giờ cô phải chịu trách nhiệm! Tôi và cô kết hôn.

Tôi cứ thế trân trân nhìn anh, máu huyết trong người cùng lúc sôi trào. Chuyện kết hôn với anh… có thể như một trò đùa vậy sao?

– Anh… đùa có mức độ thôi chứ? Làm sao có thể thế được? Tôi và anh… đâu có yêu nhau!

– Cô chuẩn bị đi, tháng sau làm đám cưới.

Anh nói xong liền quay người bỏ đi. Tôi vẫn còn chưa tin vào những gì vừa nghe, vỗ vỗ tay vào lồng ngực để trái tim đừng có đập loạn xạ, vội đổ nốt thức ăn cho cá rồi bước theo anh.

– Từ… từ từ đã! Tôi chưa nói xong! Anh đi nhanh thế… tôi không đi nhanh được.

“Binh” một cái, mũi tôi liền đụng vào tấm lưng cao lớn phía trước. Con người này… chuyên có kiểu đang đi tự nhiên dừng lại. Tôi xoa xoa mũi ngước lên nhìn anh, nhăn nhó nói:

– Anh cầu hôn tôi cái kiểu củ chuối thế à? Coi thường nhau vừa vừa thôi chứ?

– Cô dám từ chối thì biết tay tôi!

Tôi tức đến muốn ói máu trước cách trả treo của con người này. Tính tổng thời gian tử tế của anh chắc không được nổi một ngày!

– Anh cũng biết… tôi…

– Con cái là của trời cho. Ông đâu đòi tôi có con ngay.

– Nhưng… tôi không muốn kết hôn…

Anh thở hắt ra một hơi, nhún vai nhìn khuôn mặt đỏ lên của tôi nói:

– Cô muốn tìm ra kẻ hại bố cô thì nên chấp nhận. Nếu tôi bị đày đi nơi khác trong khi tôi vẫn chưa điều tra ra thì cơ hội của cô gần như bằng 0 đấy!

Anh tìm một lý do hết sức hợp lý để thuyết phục tôi bước vào cuộc hôn nhân với anh, nhưng… mọi chuyện vẫn làm tôi sốc vô cùng. Anh cũng vì mối thù với hắn mà muốn tìm gấp một cô vợ, thế nên anh chọn tôi, người cùng mục đích với anh mà dễ dàng chấp nhận. Tôi trầm tư suy nghĩ, hai mắt cụp xuống nhìn những viên sỏi dưới chân.

– Hiện tại tôi… đâu thể làm chuyện đó với anh. Ông Minh dặn gì anh nhớ chứ?

– Cô nghĩ tôi muốn làm gì cô chắc?

Ừm… anh đã khẳng định không chỉ một lần chuyện này, cũng có nghĩa anh chỉ cần một cô vợ trên danh nghĩa để chiều lòng ông. Nhưng tôi… nếu là vợ mà cứ phải chứng kiến anh qua lại với những con đàn bà khác tôi không chịu được, nghĩ thế nào liền nói:

– Vậy anh chấm dứt với Thảo đi rồi nói tiếp!

Tôi bực bội bước nhanh về phía trước, mặt kệ anh còn đứng đó. Cứ nghĩ đến chuyện anh và cô ta hú hí trong phòng ngủ mà tôi lại lộn cả ruột. Bất chợt cơ thể tôi lại bị ai đó nâng bổng lên, cả người nằm ngang trên tay anh.

– Cô quên không được vận động mạnh à?

– À… tôi quên… anh bỏ tôi xuống đi!

– Không tin được!

Vừa nói anh vừa bước nhanh đưa tôi trở về phòng. Mọi người trong biệt phủ dường như đã quen với hình ảnh hết sức “xốn mắt” này, họ chỉ nhấm nháy nhau chứ không còn tròn mắt như hôm trước.