Một Kiếp Vấn Vương

Chương 37: Đôi tình nhân dưới cơn mưa tuyết



Bây giờ Triệu Lan Vy là người hầu riêng của Trác Duệ Quân, nên chỉ có Trác Duệ Quân mới được có quyền sai khiến cô thôi. Trác Duệ Quân không có ở nhà, không có ai dám sai cô làm việc cả

Bởi thế cô rất rảnh, mỗi ngày cứ đi lòng vòng trong toà lâu đài kiếm trò gì vui, như thật sự toà lâu đài rộng lớn này vô cùng nhàm chán, cô lại không thể đi ra khỏi đây được, ngoài cổng luôn có vệ sĩ canh gác.

Triệu Lan Vy chỉ xin đi ra ngoài chơi một chút thôi họ cũng xấu bụng không cho.

Trác Duệ Quân đã dặn bọn họ không cho cô đi ra ngoài, dường như hắn ta sợ cô nhân lúc hắn không có ở nhà thì chạy trốn thì phải, cho nên mấy tên vệ sĩ thật sự rất để ý đến cô.

Mấy tên đó đó tên nào cũng trông rất hung dữ, cô không dám làm liều chạy ra ngoài nên chỉ đành lẳng lặng vào lại trong nhà.

Cũng đã bốn ngày trôi qua, Trác Duệ Quân đã đến nước M được năm ngày rồi.

Cô không hiểu sao thời gian lại trôi qua lâu như vậy?

Hay vốn dĩ thời gian không hề trôi chậm mà bởi vì lòng người không chịu nổi sự nhớ nhung?

Cô phải thừa nhận, Trác Duệ Quân là người bá đạo, cường ngạnh, luôn làm theo ý của mình, nhiều lúc hắn khiến cô rất bực, khiến cô rất khó chịu. Nhưng khi Trác Duệ Quân không có ở bên cạnh trong lòng cô lại cảm thấy trống trải, một sự trống trải vô hình cứ gặm nhấm lấy cô.

Từ phút từng giây đều chỉ nghĩ về người ấy…

……………

Nam Thành vào những ngày đông, tuyết rơi trắng xóa. Đâu đâu cũng bị bao phủ bởi tuyết, khung cảnh tuyệt đẹp hệt như trong một xứ sở thần tiên kì ảo.

Triệu Lan Vy chạy ra giữa sân rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên nghịch tuyết. Cô gom tuyết ở dưới chân mình làm thành một người tuyết khổng lồ, sau đó sẽ đóng vai nữ hiệp sĩ xinh đẹp bảo vệ cả thế giới tiêu diệt người tuyết xấu xa.

Triệu Lan Vy nặn thành những quả cầu nhỏ tưởng tượng ra đó là phép thuật của mình mà không ngừng dùng phép thuật mới nặn ra được ném vào người tuyết ở trước mặt.

Vì chơi quá hăng mà cô đã không để ý ném một quả cầu tuyết trúng vào mặt một tên vệ sĩ đang đi ngang qua.

Tên vệ sĩ đó bị ăn một quả cầu tuyết của Triệu Lan Vy liền đứng lại nhìn cô.

Triệu Lan Vy liền sợ hãi, có khi nào tên đó sẽ lôi cô ra đánh cho bầm dập luôn không?

Nhưng tên vệ sĩ đó chỉ nhìn liếc qua vài giây không hề nói một lời nào rồi bỏ đi, dường như chỉ cần Triệu Lan Vy không rời khỏi đây cho dù có làm gì thì họ cũng chẳng qua tâm, bọn họ cũng không dám động đến cô.

Sau khi tên vệ sĩ đó đi, Triệu Lan Vy tiếp tục nghịch tuyết.

Lúc này, cánh cổng lớn mở ra…

Chiếc Rolls Royce Phantom quen thuộc chạy vào đầu tiên, sau đó là những chiếc xe khác cũng lần lượt chạy vào đậu ở giữa sân.

Triệu Lan Vy vui mừng mà hét lên:" A! Ông chủ về. "

Trên đôi môi của người con gái ấy hiện lên nụ cười tươi tắn, xinh đẹp và kiều diễm hơn bất kỳ bông hoa nào.

Cô vội vàng chạy lại chỗ chiếc xe đang đậu.

Người đàn ông với ngũ quan hài hòa mang một chút gì đó sự lạnh lùng, uy quyền, hơi khom người bước xuống xe.

Nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang chạy lại, ánh mắt Trác Duệ Quân hiện lên vẻ thâm tình, ấm áp. Người đàn ông ấy dang rộng vòng tay ra, không hề kiên dè mà ôm chầm lấy người con gái nhỏ nhắn đang chạy nhào vào lòng hắn.

Đôi tình nhân trẻ ôm nhau đứng dưới cơn mưa tuyết, đẹp không tả xiết.

Người đàn ông thì cao lớn, mạnh mẽ, còn người con gái thì xinh đẹp, thuần khiết khiến ai nấy nhìn thấy đều không khỏi ganh tị, bởi vì họ quá đẹp đôi, nhưng thể sinh ra là dành cho nhau.

" Nhớ tôi? " Đôi môi lạnh lùng bây giờ đã hơi cong lên, ánh mắt mong chờ nhìn người con gái trước mặt với đầy sự cưng chiều.

Triệu Lan Vy gật nhẹ đầu, rồi chôn sâu khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực của Trác Duệ Quân.

" Nhớ! " Cô y hệt như một đứa trẻ đang nhõng nhẽo với hắn.

Đứng giữa trời tuyết lạnh giá nhưng không hiểu sao hắn lại không cảm thấy lạnh là bao, mà ngược lại cảm thấy rất ấm, ấm từ trong tim mà ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, trong trẻo của cô chạm vào khuôn ngực của hắn, dù cách một lớp áo mỏng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của nó, thật sự rất mềm…

Sự mềm mại ấy khiến hắn bỗng nhiên cảm thấy thật bình yên, hắn cũng không biết tại vì sao vào thời khắc này trái tim của hắn lại không tự chủ được mà rung rinh, lao xao, không thể yên ổn được, cảm giác này khiến hắn càng muốn ôm chặt lấy cô như thể muốn khảm cô vào trong tâm hắn…không bao giờ buông tay!

Triệu Lan Vy ngẩng đầu lên hỏi:" Sao ông chủ nói với em là đi một tuần lận mà? "

" Công việc giải quyết xong sớm hơn dự định nên tôi về sớm. " Trác Duệ Quân khẽ thở dài, có chút buồn cười, hắn có cảm giác mình hệt như một người chồng đúng mực đang báo cáo lịch trình làm việc cho cô vợ nhỏ ở nhà.

Trác Duệ Quân lấy tay gạt đi mấy bông tuyết trên tóc cô, lúc này hắn nhìn xuống mới để ý là cô nhóc này đang đi chân trần trên tuyết.

Hàng chân mày đen khẽ cau lại, có chút tức giận, có chút oán trách, có chút xót xa:" Sao không mang dép? "

Nghe Trác Duệ Quân hỏi cô mới để ý, lúc nãy nghịch tuyết nên cô đã cởi dép ra.

" Dép ở đằng đó." Cô chỉ tay về phía sau.

Lúc này, Triệu Lan Vy quay lại nhìn mớ hỗn độn lúc nãy mình mới tạo ra để tìm hai chiếc dép nằm lẫn lộn trong đống tuyết, vừa nhìn thấy nó, cô liền rời khỏi vòng tay của Trác Duệ Quân lại chỗ đống tuyết đó moi hai chiếc dép ra để mang vào chân.

Nhưng chỉ vừa mới đi được vài bước Trác Duệ Quân đã kéo cô lại, nhấc bổng cô lên một cách gọn gàng, bá đạo nói:" Còn lần sau nữa tôi sẽ phạt em."

Câu nói của Trác Duệ Quân nghe qua là một uy hiếp rất rõ ràng, nhưng giọng nói trầm ấm dịu dàng với cô gái nhỏ ở trong lòng, trong ánh mắt hiện lên một sự cưng chiều đến tận trời.

Triệu Lan Vy vùi sâu khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vào sâu trong hõm cổ ấm áp của Trác Duệ Quân, ngoan ngoãn để hắn bế cô vào trong nhà.