Một Kiếp Vấn Vương

Chương 38: Quà



Trác Duệ Quân bế cô vào trong nhà, rồi đặt cô ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.

Lúc này, Phong quản gia cũng bước vào, trên tay ông có cầm một chiếc hộp rất lớn.

" Đó là gì vậy?" Triệu Lan Vy liền tò mò xoay hỏi Trác Duệ Quân đang ngồi bên cạnh.

" Quà..." Hắn vừa nói vừa phủi phủi mấy bông tuyết còn vướng ở trên chân của Triệu Lan Vy.

" Quà sao? " Triệu Lan Vy bất ngờ:" Trong đó có gì mà to vậy? "

" Lại mở xem thử đi! "

Trác Duệ Quân buông tay ra, Triệu Lan Vy liền chạy lại bên cạnh chiếc hộp to đùng rồi mở nó.

Đôi mắt to tròn tựa như hai viên ngọc lưu ly toả sáng lấp lánh, không thể che giấu được niềm vui khi nhìn thấy món quà bên trong chiếc hộp.

Trong đó là bộ dụng cụ dùng để vẽ tranh với đầy đủ các món từ giấy, giá vẽ tranh, cọ vẽ cho đến màu vẽ từ màu chì đến màu nước tất cả đều có đủ không sót một thứ nào. Có được bộ dụng cụ vẽ tranh như thế này là điều mà Triệu Lan Vy mơ ước từ rất lâu, nhưng cô không đủ tiền mua nó, vì nó quá đắt.

Triệu Lan Vy không thể che giấu được sự vui sướng trong lòng mình mà cầm hộp màu lên ôm vào lòng, cô ôm nó bằng cả hai tay như đang nâng niu trân quý bảo vật trong lòng, rồi lại như đứa trẻ ôm hộp màu lon ton chạy lại chỗ Trác Duệ Quân ngây thơ hỏi.

" Ông chủ mua cho em thật sao?"

Triệu Lan Vy nhìn Trác Duệ Quân bằng đôi mắt lấp lánh mong chờ. Hắn có thể tưởng tượng được nếu bây giờ hắn nói những món này không phải mua cho cô thì cô sẽ òa lên mà khóc như một đứa trẻ cho mà xem.

" Ừ, mua cho em. "

Triệu Lan Vy liền ngồi xuống bên cạnh Trác Duệ Quân để chắc chắn cô không nghe lầm mà hỏi lại.

" Ông chủ chắc chắn là mua cho em đúng không? "

Trác Duệ Quân có hơi mắc cười, tay vòng qua ôm cô bé ngốc vào lòng:" Chắc chắn! Là mua cho em, cho không đòi lại, được chưa? "

Triệu Lan Vy tủm tỉm cười nhìn hộp màu trong tay.

Nhìn Triệu Lan Vy cười bỗng nhiên khiến hắn cảm thấy hạnh phúc mà cười theo cô:" Thích không?" Hắn dịu dàng hỏi.

Triệu Lan Vy quay sang hôn một cái " chụt " lên má của Trác Duệ Quân sau đó mới trả lời:" Thích! "

Trác Duệ Quân có hơi đơ người ra bởi nụ hôn bất ngờ của Triệu Lan Vy, bình thường cô rất ít khi chủ động hôn hắn, nên khi cô chủ động như thế lại lại làm trong lòng hắn xốn xao cả lên.

Hiếm khi Triệu Lan Vy chủ động với hắn như thế này nên hắn nhất định phải tranh thủ cơ hội này đòi hỏi một chút, nên đưa tay lên chỉ chỉ vào bên má còn lại vẫn chưa được hôn.

Tâm tình đang vui vẻ nên Triệu Lan Vy đã tặng thêm cho Trác Duệ Quân một nụ hôn nữa trên má.

…………………..

Có lẽ vì đi đường dài khá mệt mỏi nên Trác Duệ Quân đã lên phòng nghỉ ngơi, nhưng hắn nghỉ ngơi thì không nói gì đi lại kéo cô lên phòng cùng với hắn biến cô thành cái gối ôm cho hắn ngủ.

Nhưng Triệu Lan Vy không muốn ngủ, cô muốn đi vẽ tranh thôi, nên cô chỉ nằm bên cạnh Trác Duệ Quân một lúc, đợi khi Trác Duệ Quân ngủ say rồi mới xuống giường.

Triệu Lan Vy ôm bộ dụng cụ vẽ tranh Trác Duệ Quân vừa mới mua cho cô đem ra ngoài vườn.

Sau khi đem đầy đủ tất cả ra, cô bắt đầu xem từ hướng dẫn để lắp giá vẽ tranh, như cô loay hoay mãi mà vẫn chưa thể ráp xong.

Giá vẽ tranh làm bằng gỗ nên phải có ốc vít cố định lại, như Triệu Lan Vy chân yếu tay mềm, vặn con ốc thôi mà còn không xong. Cô mới nhìn dáo dác xung quanh để tìm khiến sự giúp đỡ.

Lúc này, có một người đàn ông đi ngang qua vườn hoa, người đàn ông đó khá to cao, trông rất lạ dường như không phải vệ sĩ, nhưng để vào trong lâu đài mà còn đi ung dung thoải mái như vậy cô nghĩ hắn không phải là kẻ xấu đột nhập vào, cho nên đã lên tiếng nhờ người đàn ông đó giúp đỡ.

" Anh gì đó ơi!"

Người đàn ông đó quay đầu lại nhìn:" Cô kêu tôi? "

Triệu Lan Vy gật đầu:" Nếu anh không phiền thì có thể giúp tôi lắp cái giá vẽ được không? "

Người đàn ông đó chần chừ một hồi rồi cũng chầm chậm bước lại chỗ của Triệu Lan Vy lắp cái giá vẽ tranh cho cô.

Triệu Lan Vy chăm chú nhìn người đàn ông đó lắp giá vẽ cho mình, giữa không gian quá mức tĩnh lặng như thế này, đột nhiên người đàn ông đó lên tiếng khiến Triệu Lan Vy có hơi giật mình.

" Dường như trước đây tôi chưa từng thấy cô, cô là gì ở toà lâu đài này? "

Triệu Lan Vy có hơi đơ người ra trước câu hỏi của người đàn ông đó.

Ngay cả cô còn không biết mình ở đây với thân phận gì nữa.

Người hầu? Nhưng có người hầu nào lại hằng đêm ngủ chung giường với ông chủ, chẳng những thế còn thân mật quá mức với ông chủ của mình nữa.

" Tôi là người hầu ở đây. " Tạm thời thì cô chỉ có thân phận như thế này thôi.

" Người hầu?" Người đàn ông kia hỏi lại, dường như không tin vào những lời cô nói.

Triệu Lan Vy gật đầu.

Người đàn ông đó trầm ngâm, nhìn đi nhìn lại thì cô gái trước mặt đó hoàn toàn không giống một người hầu tí nào cả.

Dù trên người không mang món trang sức đắt tiền nào nhưng chiếc váy mà trên người cô đang mặt là của thương hiệu nổi tiếng, giá không hề rẻ, người hầu này chắc chắn không bình thường tí nào cả, theo linh tính mách bảo thì phải thật cẩn thận với cô gái này.