Một Mối Lương Duyên

Chương 31: Đại hội võ lâm (2)



Thanh An đứng bên dưới, nghe rõ mồn một từng lời mà Tần Khởi Hoành đã nói. Nàng lặng lẽ đưa hai bàn tay lên trước mặt, đôi mắt xinh đẹp khẽ run lên. Bây giờ thì nàng đã hiểu, tại sao hai bàn tay của nàng lại dần chuyển sang màu đen rồi.

Sở Thiên Minh nhìn về phía Thanh An, nhìn thấy biểu cảm thẫn thờ của nàng, y giống như mất hết sức lực. Đôi mắt dịu dàng nhìn nàng thật lâu, thương nàng bao nhiêu, y lại hận kẻ tiểu nhân trước mặt mình nhiều bấy nhiêu.

Tần Khởi Hoành nhìn thấy biểu cảm của hai người thì ngược lại cảm thấy rất vui vẻ. Hắn nhếch môi cười, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Sở Thiên Minh.

“Sao hả? Bây giờ thì ngươi đã tin rồi đúng không?”

“Khốn kiếp!”

Sở Thiên Minh tức giận gầm lên. Lưỡi kiếm sắc bén trong tay y cũng đưa lên kề sát cổ hắn. Đám người bên dưới kia không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi nhìn thấy hành động của y thì bắt đầu loạn.

Mặc cho tất cả ánh mắt soi mói của những người khác đều đang đặt lên người mình. Lúc này đây, sự chú ý của y chỉ dành cho một mình Lâm Thanh An mà thôi.

Giọng nói lạnh lẽo không chút độ ấm vang lên như một lời cảnh cáo dành cho Tần Khởi Hoành. Y nói:

“Nếu như ngươi muốn sống thì mau đưa thuốc giải ra đây.”

“Còn nếu như ta muốn chết thì sao?”

“Tần Khởi Hoành! Nếu như nàng ấy xảy ra bất trắc gì, cái mạng c.h.ó của ngươi cũng đừng mong được yên ổn.”

“Vậy sao? Ngươi thì có thể làm gì được ta?”

“Ta có cả trăm ngàn vạn cách, khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”

Đứng trước lời đe doạ của Sở Thiên Minh, Tần Khởi Hoành lại càng thêm phấn khích. Quả nhiên là hắn đã đoán đúng. Lâm Thanh An chính là điểm yếu chí mạng và cũng là giới hạn của Sở Thiên Minh. Chỉ cần nắm được Lâm Thanh An thì muốn bắt Sở Thiên Minh làm gì cũng được.

Gương mặt hắn nở ra một nụ cười xảo trá. Ánh mắt thích thú nhìn Sở Thiên Minh đầy khiêu khích. Hắn nói.

“Dùng một mạng của ta đổi lấy một mạng của người ngươi yêu nhất… Nhìn thấy ngươi đau khổ cũng đáng lắm.”

“Tần Khởi Hoành! Ngươi đang muốn thử sức chịu đựng của ta sao?”

“Vậy ngươi có giỏi thì giết ta đi.”

Sở Thiên Minh nhìn gương mặt đắc ý của hắn mà lửa giận mỗi lúc một tăng lên. Siết chặt thanh kiếm trong tay, y hơi dùng sức khiến trên cổ hắn xước một đường rồi chảy máu. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Thanh An biết y đã bị ép đến giới hạn cuối cùng rồi.

[Không xong rồi! Sở Thiên Minh đang rơi vào cái bẫy của Tần Khởi Hoành… Không được! Mình không thể để chuyện đó xảy ra theo một cách như vậy được.]

Nghĩ đến điều đó, Thanh An liền dùng khinh công bay đến bên cạnh y. Cả gương mặt cô trong thời khắc này lại vô cùng nhợt nhạt. Đôi môi đỏ dù đã thoa lên một lớp son nhưng vẫn không thể giấu đi sự nhạt nhòa của nó. Nắm lấy cánh tay y, nàng khó khăn nói từng chữ.

“Thiên Minh… Chàng… Đừng để hắn lừa.”

Ánh mắt đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, lòng y chẳng khác nào lửa đốt. Bàn tay to lớn bắt lấy cổ tay nàng, nhìn thấy bàn tay đã chuyển sang màu đen xấu xí, y lại càng nóng lòng hơn. Tàn nhẫn với người khác là thế, nhưng khi đứng trước mặt nàng, y lại dịu dàng đến lạ.

“An nhi! Nàng không sao chứ?”

“Thiếp không sao! Sở Thiên Minh, chàng nhất định không được sập bẫy của hắn.”

“An nhi! Đừng sợ! Ta nhất định sẽ lấy được thuốc giải cho nàng.”

Dứt lời, đôi mắt dịu dàng ấy biến mất. Quay sang nhìn Tần Khởi Hoành, nơi đáy mắt y là tầng tầng lớp lớp sát khí vô cùng đáng sợ. Bàn tay to lớn buông tay nàng ra, y tức giận dùng tay mình siết chặt cổ của Tần Khởi Hoành rồi lạnh lùng nói.

“Đưa thuốc giải cho ta.”

Tần Khởi Hoành bị y siết chặt cổ nhưng vẫn cố chấp trả lời.

“Ngươi sẽ không dám giết ta đâu. Bởi vì nếu ta chết thì cô ta cũng không thể sống quá một canh giờ nữa.”

“Tần Khởi Hoành! Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào?”

“Ta muốn thế nào ư? Đơn giản lắm. Chỉ cần ngươi thanh bại danh liệt thì ta sẽ mở lòng từ bi mà cứu cô ta một mạng.”

Nén lại sự tức giận đang bùng phát trong lòng mình, y chầm chậm buông tay ra. Tần Khởi Hoành lúc này lại càng thêm đắc ý. Hắn nhìn y rồi nói.

“Chỉ cần ngươi tự nhận mình là kẻ đã đồ sát Ngao Sơn phái thì ta sẽ lập tức cứu cô ta.”

Thanh An bất ngờ, nàng thật sự rất bất ngờ. Đôi mắt xinh đẹp mở thật lớn nhìn kẻ xấu xa đang đứng trước mặt mình, hắn lợi dụng nàng để ép Sở Thiên Minh phải nhận tội oan. Quả đúng là mưu sâu kế độc, tiểu nhân vô sỉ.

Níu lấy cánh tay của y, nàng vội vàng lên tiếng ngăn cản.

“Sở Thiên Minh! Chàng không được làm như vậy. Chàng không thể nhận tội mà bản thân mình không hề làm ra.”

“Thanh An! Chuyện ta có nhận tội hay không quan trọng đến vậy sao?”

“Tất nhiên quan trọng. Sở Thiên Minh, nếu như chàng nhận tội, chàng sẽ trở thành đại ma đầu trong lời mắng chửi của bọn họ. Chàng sẽ trở thành kẻ bất nhân bất nghĩa, trở thành kẻ tiểu nhân trong mắt người đời. Sở Thiên Minh, chàng không được để chuyện đó xảy ra, ta không cho phép.”

Sở Thiên Minh im lặng thật lâu, nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng đang vì y mà rơi nước mắt, trong lòng bỗng cảm thấy vui vẻ vô cùng. Bàn tay to lớn đưa lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, y dịu dàng nói.

“An nhi! Tất cả những chuyện mà nàng nói, ta đều chưa từng để trong lòng. Đối với ta, sự an nguy của nàng mới chính là điều ta xem trọng nhất.”

“Sở Thiên Minh!”

“Nếu như từ bỏ tất cả những thứ đó mà đổi lại được sự an toàn cho nàng thì ta tuyệt không hối hận.”

Thanh An mím môi, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Thời khắc này đây, nàng cuối cùng cũng đã biết, y thương nàng nhiều đến thế nào. Nàng cũng thế, cũng lấy sự an nguy của y đặt lên trên cả mạng sống của mình. Nếu như tính mạng của nàng được đổi bằng sự hy sinh của người nàng yêu nhất vậy thì nàng thà chết đi còn hơn.

Tần Khởi Hoành đứng đó, nhìn cảnh tượng cảm động ấy mà có chút chạnh lòng. Có lẽ hắn đang nghĩ đến Lâm Uyển Nhi. Nếu như đổi lại là hắn và Lâm Uyển Nhi ở trong hoàn cảnh này, liệu cô ta có làm được như Lâm Thanh An đang làm hay không?

Không nghĩ thì thôi. Càng nghĩ lại càng thêm đau lòng. Hắn và Sở Thiên Minh đấu đá nhau bất phân thắng bại, nhưng cuối cùng có lẽ là hắn thua rồi. Bởi vì Sở Thiên Minh tìm được một người vì y mà sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng, còn hắn thì không…

“Đủ rồi! Ta không rảnh xem hai người các ngươi khóc lóc. Nói đi, rốt cuộc ngươi có đồng ý chấp nhận điều kiện của ta hay không?”

“Sở Thiên Minh! Chàng không được đồng ý.”

Y nhìn nàng rồi khẽ mỉm cười. Giọng nói kiên định trả lời Tần Khởi Hoành.

“Ta đồng ý.”