Một Mối Lương Duyên

Chương 46: Tự sát



Lâm Thanh An giật mình lùi lại, nhìn quanh chỉ thấy có mỗi mình cô. Vậy thì giọng nói kia là của ai?

“Cô tin tôi đi! Chỉ cần cô chết thì cô sẽ tìm được cách để hồi sinh Sở Thiên Minh.”

Giọng nói đó lại lần nữa vang lên, Lâm Thanh An thật sự bị dọa cho sợ rồi. Vội vàng rời khỏi đó, cô chạy một mạch trở về Sở phủ.

Bước vào căn phòng ngủ của hai người, tất cả mọi thứ đều được giữ lại nguyên vẹn. Nhẹ nhàng bước từng bước đi vào bên trong, bao nhiêu hình ảnh của hai người giống như một lần nữa xuất hiện trước mắt cô. Người ta nói đúng, hồi ức và hoài niệm chính là thứ khiến chúng ta đau lòng.

Đâu đó trong không gian hư ảo lại vang lên giọng nói của anh. Từng lời ngọt ngào mà anh nói vẫn như còn văng vẳng bên tai cô. Đôi mắt bỗng dưng đỏ hoe cô chậm rãi đi đến bức tranh được treo trên vách. Đó là bức hoạ mà anh đã tự tay vẽ cho cô.

Cảnh còn người mất liệu, có nỗi đau nào xót xa hơn thế này nữa…

Nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cửa sổ. Cô đưa tay mở cửa sổ ra. Ngẩng mặt nhìn lên trời, trăng đêm nay khuyết một mảnh đơn côi. Cũng giống như cô, đã tìm được anh rồi nhưng lại chẳng thể ở vui…

“Cuối cùng thì em phải làm sao mới có thể khiến anh sống lại đây?”

Bỗng dưng cô lại nhớ đến lời nói vô hình lúc nãy:" Chỉ cần cô chết đi thì cô sẽ tìm được cách để hồi sinh Sở Thiên Minh."

Lâm Thanh An im lặng, cô nhíu mày suy nghĩ đến ẩn ý của câu nói kia. Đôi mắt xinh đẹp cứ nhìn mãi một vì tinh tú đang lấp lánh trên cao, trong lúc vô tình cô lại nghĩ ra được một chuyện khiến cô cảm thấy rất phấn khích.

“Chẳng lẽ có người cố tình gợi ý cho mình sao? Người đó muốn nói… Chỉ cần mình chết thì sẽ có thể gặp chủ nhân của không gian chủ thần?”

Lời nói vừa thốt ra, đến cả bản thân cô cũng không thể tin được. Nếu thật sự là như vậy thì mọi chuyện đã có cách để giải quyết rồi. Nhưng người kia là ai… lời hắn nói liệu có đáng tin hay không?

“Mặc kệ là có đáng tin hay không! Nhưng chỉ cần là có chút hy vọng thì ta nhất định sẽ không bỏ qua.”

Nghĩ đến điều gì đó, cô liền vội vã chạy ra khỏi phòng. Một lần nữa, Lâm Thanh An đi đến chiếc cầu lúc nãy. Nhìn mặt nước trong veo sâu không thấy đáy cô có chút lo lắng trong lòng. Lỡ như lời hắn nói không phải là sự thật… vậy thì có phải là cô sẽ thật sự chết đi hay không?

Nhưng nếu cô không thử, thì đến cả một phần trăm hi vọng cũng không có.

Chần chừ một lúc cô leo lên thành cầu rồi gieo mình nhảy xuống sông.

Lâm Thanh An không hề biết bơi. Cô cứ thế mà chới với giữa dòng nước lạnh lẽo. Cho đến khi sức cùng lực kiệt, cơ thể cô cứ như thế mà chìm dần xuống dưới.

Trong lúc cô đang đứng giữa ranh giới của sinh tử, Thanh An cảm nhận được có một bàn tay đang nắm lấy tay cô. Bàn tay đó truyền đến cho cô một cảm giác ấm áp lạ thường, vừa mạnh mẽ lại vừa mềm mại.

“Cô chán sống rồi hay sao?”

giọng nữ văng vẳng bên tai cô giọng nói đó Dịu dàng Đến lạ Thanh An cố gắng mở mắt nhưng mí mắt nặng trĩu khiến cô chẳng thể nhìn thấy được gương mặt của người kia

Dung Hoa đưa Lâm Thanh An lên bờ. Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy tức giận nhìn chằm chằm vào gương mặt của người kia. Dung Hoa thật sự không hiểu nổi, Sở Thiên Minh vất vả đi tìm cô đến nỗi thần hồn tiêu tán… còn cô vì muốn đến thế giới này để tìm hắn mà không ngại hi sinh cả mạng sống của mình. Vậy thì tại sao khi đã đến được nơi mà mình muốn đến, tìm được người mà mình muốn tìm. Cô lại vô duyên vô cớ muốn kết liễu đời mình… Thật sự là khiến người ta không thể nào hiểu nổi.

Dung Hoa dùng pháp thuật của mình để hong khô cơ thể cho cô. Quay sang nhìn Sở Nhi, Dung Hoa lạnh nhạt nói.

“Muội mau giúp cô ấy tỉnh lại đi.”

Sở Nhi ngơ ngác nhìn tỷ tỷ của mình. Cô ngập ngừng nói.

“Ò… thế để muội gọi cô ấy dậy.”

Đi đến bên cạnh Thanh An, Sở Nhi ngồi xuống rồi dùng pháp thuật của mình để giúp cô tỉnh dậy. Lâm Thanh an từ từ mở mắt. Xuất hiện trong tầm mắt cô là hai gương mặt hoàn toàn xa lạ. Vậy nhưng khi nhìn thấy họ cô lại cảm thấy rất vui mừng.

Vội vàng ngồi dậy, cô nhìn hai người con gái xinh đẹp trước mặt rồi phấn khích hỏi.

“Hai người là chủ nhân của không gian chủ thần có đúng không?”

Dung Hoa và Sở Nhi nhìn nhau rồi lại cùng nhìn về phía Lâm Thanh An. Bọn họ và cô chưa từng gặp gỡ, vậy tại sao cô lại biết họ là chủ nhân của không gian chủ thần? Trừ phi là…

“Cô cố ý có đúng không?”

Dung Hoa nghi ngờ hỏi. Lâm Thanh An cũng không hề giấu diếm mà thẳng thắn trả lời.

“Đúng vậy! Ta cố ý làm như vậy là vì muốn tìm gặp hai người.”

“Gặp tỷ muội ta sao? Cô muốn gặp tỷ muội ta để làm gì?”

“Ta…”

“Trần Tuệ Linh! Cô có biết ở thế giới hiện đại… cô đã chết rồi hay không? Nếu như cô còn có ý định tự sát thì cô sẽ không thể hồi sinh trở về một trong hai thế giới này nữa mà phải xuống địa phủ để tiếp tục luân hồi.”

Sở Nhi tức giận lớn tiếng nói.

Lâm Thanh An sau khi nghe xong thì liền trở nên im lặng. Thân thể của cô ở thế giới kia vậy là đã không còn nữa rồi. Cũng có nghĩa là cô có thể ở lại thế giới này với anh mãi mãi… Như vậy thì thật là tốt quá. Nhưng mà…

Thấy cô không trả lời, Dung Hoa nén lại sự tức giận của mình rồi trầm giọng hỏi cô.

“Nói cho ta biết, cô đã đến được nơi mà cô muốn đến, tìm được người mà cô muốn tìm… vậy tại sao cô lại còn muốn tự sát?”

Thanh An khẽ mỉm cười, nụ cười nhạt khiến người khác đau lòng. Ngẩng mặt lên nhìn Dung Hoa, cô nghẹn ngào nói.

“Đến được nơi ta muốn đến thì sao chứ? Người ta muốn tìm cũng đã không thể gặp ta nữa rồi.”