Một Ngày Đẹp Trời Tôi Gặp Em

Chương 3



Tuấn Sâm rùng mình với suy nghĩ vớ vẩn ở trong đầu, anh sải bước lớn tới trực tiếp nắm lấy cổ tay cô gái, trợn mắt bảo: "Cô làm cái gì trong nhà tôi thế này, mau đi ra ngoài."

"Tôi đang nấu bữa tối cho anh nè, anh mau tắm rửa rồi xuống ăn cơm. Hôm nay tôi làm nhiều món ngon lắm." Tiểu Lạc không biết sắp chết tới nơi, dâng dĩa cá chiên lên trước mặt Tuấn Sâm khoe cho anh biết mình nấu ăn rất ngon.

"Không cần, ai cho phép cô tự tiện động vào đồ đạc trong nhà tôi. Cô còn chút lòng tự trọng nào không hả. Mau biến đi." Tuấn Sâm quát lớn rồi hất mạnh một phát, dĩa cá rớt xoảng xuống văng tung tóe.

Tiểu Lạc sợ tới ngây người bất động. Tuấn Sâm chẳng để cô đứng đó lâu, đột ngột kéo tay cô lôi ra ngoài một cách thô bạo.

"Đừng mà, đừng đuổi tôi. Tôi không còn nơi nào để đi hết, anh cho tôi ở lại đây giúp việc nhà cho anh đi. Tôi làm rất tốt, tôi chà toilet cũng rất kĩ, anh có thể vào kiểm tra. Ân nhân, đại nhân, anh cho tôi ở lại đây đi, năn nỉ anh đó, giúp người giúp cho trót, phổ độ phổ tới Tây Thiên, a..."

Tiểu Lạc chắp tay sá, còn dùng giằng ỉ ôi. Tuấn Sâm dứt khoác ném cô ra ngoài cổng, đóng sầm lại khóa trái. Bỏ đi vào trong nhà.

Nhìn cá đổ dưới nền chẳng biết là tư vị gì.

Chỉ biết qua rất lâu, màn đêm buông xuống khu phố bắt đầu vắng bóng người qua lại. Tiểu Lạc ngồi xụp xuống bên gốc vừng hoa rụng đỏ chót, ngồi tới đôi chân tê rần, muỗi vỗ gần trăm con cắn tới sưng từng mảng nhỏ.

Chợt nhiên nhìn thấy từ xa có vài đám thanh niên tìm mồi đêm đi tới, miệng còn phì phò điếu thuốc khói bay. Tiểu Lạc sợ quá đứng dậy trèo lên trên ngọn cây trú ẩn, cũng may chỗ này khuất đèn đường không ai thấy có người ở trên cây. Bọn chúng đi rồi Tiểu Lạc thở phào nhẹ nhõm.

"Khè khè..."

Gió tách nhánh lá tạo cơ hội cho đèn đường hắt qua mờ ảo, cũng đủ cho Tiểu Lạc nhìn thấy một con rắn lục đang thè lưỡi dài muốn mổ mình vì xâm phạm địa bàn về đêm.

"Á."

Tiểu Lạc sợ quá bật thét lên ba chân bốn cẳng tụt khỏi cây vừng, hồn đi tan tác. Mặt mũi xanh lè, xanh còn hơn cả rắn lục trên cây.

Cô giỏi leo trèo từ nhỏ không khó leo qua cái cổng sắt đã khóa mà lẻn vào trong nhà, cửa trước đã khóa Tiểu Lạc theo sân vườn vòng ra sau nhà đều khóa trái cả, xem ra tên này nhất quyết không cho cô vào nhà. Vậy thì cô cứ nhất quyết ở lại cho bằng được.

Tiểu Lạc ra xích đu ở sân vườn nằm ngủ, có điều nằm xuống lâu đau ê ẩm lưng quá cô không ngủ được bèn ngồi dậy dựa vào, đưa qua đưa lại để cho muỗi khỏi cắn.

Đêm khuya thanh vắng Tuấn Sâm đi ngủ có thói quen không đóng cửa sổ thành thử tiếng cót két vọng vào rất rõ. Anh ngủ không được lăn qua lăn lại sau đó là tiếng cửa mở cách. Tuấn Sâm một thân đồ ngủ rộng mềm mại bước ra ngoài, trông bộ mặt vô cùng dữ tợn như sắp sửa ăn thịt người tới nơi.

"Cô rốt cuộc muốn cái gì hả, kiếp trước tôi mắc nợ cô đúng không?" Tuấn Sâm hùng hổ nhưng chưa đánh người.

Tiểu Lạc nuốt ngụm nước bọt, lời ra lại chẳng ăn nhập vào đâu:

"Đói, tôi muốn ăn cá chiên với cơm nóng."

"Cô..."

Tuấn Sâm như đích xác bị cây gỗ chèn ngang họng nói chửi gì cũng chẳng ra nổi, cuối cùng đành nuốt xuống. Anh đi vào trong nhà bếp, cái đuôi nhỏ ngoe nguẩy theo ở phía sau.

Ăn cơm nha.

Và cơm cho một họng như ba ngày chưa ăn, Tiểu Lạc ăn tới muốn nghẹn hoàn toàn chẳng giống các cô gái nhu mì đoan trang mà Tuấn Sâm tiếp xúc hằng ngày nơi công ty. Anh càng thêm nhận định cô là kẻ chẳng ra gì, chẳng được dạy dỗ đàng hoàng tử tế.

Nuốt xuống thêm hai bọng cơm, Tiểu Lạc khó khăn nhả chữ: "Anh có co ca không, tôi muốn co ca."

Rõ ban ngày giở tủ lạnh thấy có và đã uống gần hai lon, Tiểu Lạc vẫn vờ hỏi. Tuấn Sâm không hề tình nguyện mở tủ lấy một lon mát lạnh đặt kịch xuống bàn trước mặt cô, tiếp tục khoanh tay tựa tủ trừng cô ăn uống.

Tiểu Lạc khui nắp uống một hơi nửa lon, xuýt xòa thỏa mãn.

"Hừ, ăn uống xong rồi có thể cút rồi chứ." Tuấn Sâm chỉ chờ có thế cất tiếng đuổi người.

"Ai yo ân nhân đêm đã khuya thế này bên ngoài toàn người xấu, anh đành đoạn nào đuổi tôi ra ngoài, tôi biết đi đâu. Anh đại nhân đại lượng cho tôi ngủ ở đây một đêm đi, chỉ một đêm thôi."

Tiểu Lạc rút kinh nghiệm lúc chiều, cảm thấy nam nhân này khá cứng nhắc cổ hữu, rập khuôn, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, xin xỏ từng chút một. Cần chỗ ngủ qua đêm nay đã rồi mai tính tiếp, tới đâu hay tới đó.

Tuấn Sâm ngần ngừ chốc lát lại nhìn trời tối như mực thì bỏ lên lầu, để lại một câu: "Cô tốt nhất đừng chạy lung tung những nơi không nên tới, cũng đừng có mà giở trò. Chỉ đêm nay thôi, sáng mai tôi tỉnh dậy không hi vọng nhìn thấy gương mặt của cô xuất hiện trong căn nhà này, lời ít mong cô hiểu nhiều."

"Được được, tôi hiểu nhiều, hiểu rất nhiều là đằng khác. Sáng mai bảo đảm anh sẽ không thấy mặt tôi đâu thưa ân nhân. Ngủ ngon." Tiểu Lạc cười tươi rói giơ tay mái bai chúc ngủ ngon với bóng lưng của Trịnh Tuấn Sâm, anh rùng mình đi thẳng lên cầu thang.

Tiểu Lạc nằm phịch xuống nền gạch loáng bóng nơi góc bếp nhanh chóng đi vào giấc ngủ, đây gọi là thói quen ăn ngủ tại chỗ cho tiện lợi. Qua nay chạy trốn cô sớm đã phải vắt kiệt sức lực rồi, co ro gom thân dưới nền lạnh lẽo, cô ngủ một giấc chẳng hề ngon tới tờ mờ sáng hôm sau.

Trời còn chưa sáng hẳn chủ nhân căn biệt thự đã thức dậy để chạy bộ, bước xuống cầu thang theo quán tính đầu tiên phóng tầm mắt nhìn về góc bếp không thấy ai ở đó, ra sô pha phòng khách cũng không có ai, các phòng trên lầu đều khóa cả. Tuấn Sâm không cần mắc công lâu, chỉ tìm quanh tầng trệt, toilet cũng không có ai cả, lúc này mới đinh ninh là cô gái đó đã rời đi rồi.

Tuấn Sâm chạy bộ.

Tuấn Sâm quay về tắm rửa, đặt đồ ăn sáng mang tới. Thay âu phục, thắt Cara vat chỉnh tề sau đó đi làm.

Xe vừa lăn bánh khỏi cổng, cánh cổng tự động đóng lại cả căn biệt thự chìm trong im ắng, lúc này Tiểu Lạc mới từ lan can lầu hai ló đầu xuống xem thử. Chiếc xe hơi sang trọng đi xa thật rồi, lòng cô thở phào nhẹ nhõm. Đam Mỹ Sắc

Tuấn Sâm khóa các phòng tầng trên nhưng không hề lên tìm, không hề nghĩ tới con thỏ con trốn ở lan can tầng hai, có chút ngốc nha.

Tiểu Lạc xuống, việc trước tiên là ốp la hai quả trứng gà lấp đầy dạ dày buổi sáng trước đã. Sau đó tắm rửa thay y phục, mấy ngày rồi không tắm, là con gái quả thật rất khó chịu với tình cảnh này.

Nhưng còn khó khăn hơn vì không có quần áo mới để thay ra, mang theo một thân trần truồng sũng nước Tiểu Lạc nghênh ngang đi lên lầu tìm tủ quần áo của ai kia. Cuối cùng thấy một căn phòng sang trọng trong đựng toàn đồ sang trọng, tủ quần áo cũng sang trọng nốt, làm từ gỗ cẩm lâu đời.

Có khoa trương quá không, mở ra bên trong toàn đồ đắt tiền đã được là ủi thẳng tắp thơm phức. Tiểu Lạc chọn tới chọn lui chọn được một chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng. Cô mặc vào thì liền biến thành chiếc váy ngắn tới hơn nửa đùi, giờ cô mới biết mình cao tới như vậy nha.

Được cái nước da của cô trắng như bông bưởi, nhìn vào cũng không có phản cảm mấy, ngược lại có chút câu dẫn mà cô không hề nhìn ra.

"Hơ, cái gì đây?"

Tiểu Lạc đang định lục tìm quần ngắn thì bắt gặp một chiếc quần đùi một gang rưỡi tay của nữ, nhỏ nhắn xinh đẹp xếp ngay ngắn phía dưới góc tủ dường như chủ nhân rất trân trọng cũng muốn giấu nó đi để dành. Là của em gái hay bạn gái đây?

Tiểu Lạc ngẩn người một lúc đoán mò, sau đó cũng không nghĩ nhiều thêm bèn mặc vào bảo: "Tôi mượn tạm mặc xong sẽ giặt trả sạch sẽ đàng hoàng."

Tiểu Lạc xuống lầu làm một lượt công việc mà ô sin phải làm, cúi mặt ngẩng mặt loay hoay tới lui trời đã ngả chiều. Mặt trời rọi xuống hồ nước sau nhà rồi ánh vào ô cửa kính thẳng tới mặt cô. Tiểu Lạc có chút ngỡ ngàng chiêm ngưỡng khu vườn thơ mộng. Nơi này thật sự đẹp biết bao.

Đúng là người giàu có khác, ngay cả chỗ ở cũng giống hệt như trong phim, cô có nằm mơ cũng chưa từng mơ mình được ở một nơi như thế này. Vậy mà miễn cưỡng nợ ân huệ của người ta, còn mặt dày thủ đoạn bám riết không buông nơi này, nghĩ thôi cũng đủ xấu hổ lương tâm.

Ùn...

Tiếng động cơ xe hơi chờ tới. Tiểu Lạc nhanh chân chạy thẳng lên trên lầu quen nơi quen chỗ nấp vào lan can lầu hai. Nơi này khá hẹp còn để mấy chậu hoa trong chiếc bồn vô cùng vướng víu. Tiểu Lạc đứng yên tim đập thình thịch thở hổn hển tự vuốt trái tim mình.

Chẳng bao lâu nghe tiếng bước chân lên cầu thang