Một Ngày Đẹp Trời Tôi Gặp Em

Chương 4



Chẳng bao lâu nghe tiếng bước chân lên cầu thang dường như đang hướng về phía mình. Nhưng không, cạch một cái cửa phòng gần đó mở ra. Tuấn Sâm theo cặp táp đựng tài liệu bước vào, sau đó là tiếng nước chảy truyền ra.

Tuấn Sâm đang tắm a. Anh mắc bệnh sạch sẽ, một ngày không biết tắm bao nhiêu lần, bắt tay với đối tác cũng phải khử trùng sau đó, vì sợ bất lợi cho công việc nếu không anh đã đeo găng tay luôn rồi.

Thôi chết. Tiểu Lạc đang trốn chui trốn nhủi sực nhớ ra bộ quần áo mình phơi ngoài sân vườn chưa có lấy vào, thế này đối phương sẽ phát hiện ra mình mất thôi.

Tiểu Lạc rón rén nín thở rời khỏi lan can, dò từng bước ngang phòng ai đó đang tắm, ai đó cũng không thèm đóng cửa vì nghĩ không có người.

Tiểu Lạc cũng không tính nhìn vào nhưng vì sợ đối phương trông thấy mình mà vừa rón rén bước qua vừa nhìn vào xem thử, một lần ngó thử cô vội quay mặt đi, tai đỏ tim cũng quặn tới đau nhói.

Từ khi cha sinh mẹ đẻ lần đầu tiên cô nhìn thấy đàn ông khỏa thân bày sờ sờ ra trước mắt một cách chân thực như thế, chỉ là người đàn ông đó quay vào trong nên không thấy cơ ngực cơ bụng, chỉ thấy phía sau lưng. Cánh mông săn chắc đẫy đà, bắp tay cuồn cuộn, thân hình vạm vỡ, kết quả của việc chăm tập thể dục a.

Nuốt khan ngụm khí, Tiểu Lạc ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu. Vòi sen xả nước lớn, Tuấn Sâm căn bản không hề nghe thấy. Vẫn mải miết tắm gội sau đó mặc vào bộ quần áo len đơn giản ở nhà.

Thời tiết tháng này sắp lập đông rồi, có chút trở lạnh về chiều.

Tuấn Sâm xuống lầu không bao lâu đồ ăn cũng vừa mang tới cửa. Anh không giỏi bếp núc, thường xuyên đặt đồ ăn bên ngoài.

Ăn xong còn chưa ý định lên lầu xem tài liệu làm việc đêm như mọi khi, anh hiếm có thoải mái ngồi ra sô pha cầm romote bật ti vi xem phim, uống chút nước mát.

Tiểu Lạc ôm theo đống quần áo núp ở ngoài vườn cứ thi thoảng nhô đầu lên xem tình hình chủ nhà, xem tới mỏi cả cổ.

Tới tận nửa đêm cũng không thấy đèn dưới phòng khách tắt, tiếng ti vi vẫn còn phát nhạc du dương đoạn piano nào đó êm tai vô cùng.

Tiểu Lạc hết chịu nổi lê đôi chân tê rần đánh bạo đi vào trong nhà, đi còn khoa trương, chính là bò dưới nền thì có. Bộ dạng lén la lén lút đích xác là tiểu trộm.

Bò được một đoạn Tiểu Lạc ngẩn người khi thấy đối phương ngủ mất rồi, nằm ngủ trên ghế sô pha, cái chân dài quá thòng cả xuống nền, một chân kia còn co trên ghế, bộ dạng hiền lành có chút khiến người ta mến thương.

Bất quá Tiểu Lạc không chú ý điều đó lâu đã tập trung xoáy đôi mắt vào gương mặt thanh tú của người đàn ông. Bờ mi đen nhánh khép hờ, sóng mũi cao, vầng trán cũng cao ráo sáng sủa, còn có đôi môi mỏng đỏ hình trái tim, đôi môi này chạm vào không biết có mềm không nhỉ?

"..."

Tiểu lạc cả kinh với suy nghĩ không an phận của mình, vội tát má mình một cái như nhắc nhở. Bớt mê trai a Tiểu Lạc, cực phẩm như thế này không thuộc về mày đâu.

Ôm theo mớ đồ lên lầu. Tiểu Lạc tính dúi vào một góc kín đáo nào đó để mai có thay ra, nào ngờ chân trước cô vừa lên hết cầu thang, chân sau người đàn ông dưới lầu đã rục rịch dấu hiệu tỉnh lại. Còn đứng dậy hướng về cầu thang lên lầu.

Tiểu Lạc lần nữa chạy ra nơi thân quen ẩn nấp.

Tên đó không hề vào phòng ngủ như cô phán đoán mà đi thẳng ra hướng lan can chỗ cô đang ẩn nấp. Chân nện từng bước xuống gạch lạnh loáng bóng, dù có nhẹ cách mấy cũng như gõ búa vào trái tim cô. Tiểu Lạc cơ hồ sắp hít thở không thông. Cô nép sâu hơn vào góc tường, sau mấy chậu hoa.

Tuấn Sâm đứng cách cô chưa đầy ba gang tay, châm một điếu thuốc hút, khói phả nghi ngút, anh ngắm nhìn bầu trời cao xa sao sáng vời vợi lấp lánh, anh nhớ tới cô em họ của mình bé bỏng đáng yêu. Em ấy như hệt một vì sao lấp lánh tỏa sáng kia nhưng mãi mãi xa vời anh chỉ nhìn thấy chứ cả đời cũng chẳng thể nào với tới.

"Khụ khụ..."

Chịu không nổi khói thuốc quá gần. Tiểu Lạc đột nhiên bật ho sặc sụa.

Tuấn Sâm nhíu mày rất nhanh kéo cô lôi khỏi góc khuất sau bức tường nhỏ hẹp. Mắt trợn trừng: "Sao cô vẫn còn ở đây?"

"Ha ha tôi không ở đây nữa, tôi đi ngay đây." Tiểu Lạc thức thời cười hề hề, chóng luồn qua người ai kia rời lầu.

Nào ngờ bị bắt cánh tay lại, truy hỏi: "Cô đi đâu?"

"Tôi xuống nhà dưới a." Tiểu Lạc thành thật trả lời, đối phương không muốn thấy mặt cô, cũng không thể ra ngoài vào đêm khuya thế này, chỉ có thể xuống bếp ngủ đỡ thôi.

Nào ngờ câu trả lời của cô như châm dầu vào lửa, tâm trạng Tuấn Sâm hôm nay không tốt lắm, anh siết chặt lấy cánh tay cô rít qua kẽ răng:

"Lẻn vào nhà người khác mà không có sự đồng ý chính là hành động phi pháp, cô rốt cuộc muốn cái gì, muốn cái gì hả?"

Tuấn Sâm tiếng trước tiếng sau ấn cô vào tường cái rầm, tay còn siết chặt bả vai của cô như muốn nghiền nát.

"Tôi... đau, đau quá, anh mau buông tay."

Xương cốt mỏng manh vốn dĩ. Tiểu Lạc đau muốn ngất. Tuấn Sâm vẫn không buông tay. Tiếp tục truy hỏi tới cùng:

"Nói đi, cô rốt cuộc muốn cái gì?"

"Tôi không muốn gì hết, tôi chỉ muốn ở lại đây làm việc để trả nợ cho anh, chỉ có vậy thôi."

Tiểu Lạc đã bắt đầu rớm nước mắt.

"Chỉ có vậy thôi, cô có chắc chỉ có vậy thôi không?" Tuấn Sâm bóp lấy cằm Tiểu Lạc ép buột nhìn thẳng vào mắt mình.

Đôi mắt Tuấn Sâm đêm nay đặc biệt hung ác. Tiểu Lạc nhìn không ra anh đang nghĩ cái gì, chỉ thấy trong đôi mắt đó đang hàm chứa bóng hình cô. Tiểu Lạc bắt đầu ngây ngẩn, tim đập lịch bịch.

"Muốn trả nợ thì dùng cô đi, trả một đêm liền hết." Mai cô liền có thể đi. Chỉ là câu sau Tuấn Sâm không nói ra, anh áp cô sát tường hôn ngấu nghiến không hề có chút kĩ thuật nào, sau đó mang cô vào trong phòng vứt lên giường.

Khoảnh khắc có ánh sáng trong phòng soi tỏ, chiếc áo sơ mi trắng cô mặc trên người lộ ra cặp đùi trắng nộn nhanh chóng câu dẫn Tuấn Sâm, đôi mắt anh đục ngầu tơ máu. Anh lao tới vồ lấy cô như con mãnh hổ vồ mồi, điên cuồng cắn ngấu, cày bừa.

Tiểu Lạc ban đầu có la có chống cự nhưng sau đó không còn chống cự nữa. Chỉ còn có những âm thanh vỡ vụn rất mảnh, rất khẽ phát ra trầm thấp, tầm mắt mờ mịt dần, là đau đớn hay là hạnh phúc cũng không còn phân biệt được nữa.

Sáng sớm hôm sau Tuấn Sâm là người tỉnh dậy trước tiên, anh nhìn thấy Tiểu Lạc nằm bên cạnh mình. Áo sơ mi trắng vẫn còn mặc trên người nhưng cúc áo đã bung cả lộ ra cặp ngực đỏ hồng nhỏ nhỏ như trái cam sành mọng nước. Có điều phía dưới khe đùi trắng như bông bưởi lại là một vệt máu chạy dài đã khô kết lại trông rất nổi bật. Còn có ga giường cũng đầy máu, đây có phải là máu tới kì không?

Tuấn Sâm hoảng hốt gọi cô dậy mới phát hiện người cô nóng hầm hập.

Anh ấn máy gọi cho An Hựu. Chẳng bao lâu An Hựu tới.

Sau khi khám qua lại nhìn cả căn phòng nồng nặc khó ngửi, An Hựu ho khan mấy tiếng bảo:

"Không phải máu tới kì, mà là máu màng trinh."

Là bác sĩ còn đã có gia đình vợ con đùm đề, An Hựu làm sao không rành mấy thứ này. Lần đầu tiên rất đau đớn, cả căn phòng lại bừa bộn như bãi chiến trường, xem ra đêm qua vô cùng kịch liệt, bảo sao đối phương không sốt cho được.

Tuấn Sâm ơi Tuấn Sâm xem việc tốt cậu đã làm ra đi, cướp đời con gái của người ta giờ cậu tính sao?

Mặt Tuấn Sâm trắng bệch, anh không ngờ cô gái này vẫn còn trinh tiết. Lần đầu gặp anh đã nghe bọn côn đồ kia dùng lời lẽ khó nghe mắng cô gái này, anh cứ cho đó là thật nên đêm qua mới làm bừa lỗ mãng như vậy.

Cứ nghĩ ngủ với cô ta một đêm có qua có lại tạo cơ hội cho cô ta trả nợ rồi đường ai nấy đi là xong, nhưng bây giờ sự việc thành ra thế này anh quả thật có chút sốc.

Sau khi bỏ lại một số thuốc men cần thiết dặn dò đôi ba câu kêu Tuấn Sâm chăm sóc người bệnh, An Hựu vỗ vai anh rồi ra về. Kêu anh liệu mà lo liệu đừng có ức hiếp người ta quá đáng dồn người tới bước đường cùng. Là con gái trinh tiết như mạng sống, giải quyết không thỏa đáng sẽ dẫn tới hậu quả không lường, người cũng có thể tự tử đó.

An Hựu không hề dọa, mà là nói thật.

An Hựu đi rồi Tuấn Sâm ngồi thừ người rất lâu trong phòng nhìn cô gái ở trên giường.