Một Ngày Đẹp Trời Tôi Gặp Em

Chương 6



Hai ngày sau.

Tiểu Lạc bình phục hoàn toàn, nhưng cô Lý giúp việc hai ngày nay không thấy bóng dáng đâu cả. Tiểu Lạc có hỏi thì Tuấn Sâm bảo là dưới quê cô ấy có chuyện nên xin nghỉ luôn rồi.

Thật ra Tuấn Sâm đã phát hiện ra cô Lý lấy cắp số tiền lớn nên đuổi việc thì đúng hơn, mà anh cũng chẳng nói điều này cho Tiểu Lạc biết. Qua nay cũng không thuê người mới đến dọn dẹp, khắp nơi có phần vương bám bụi.

Tiểu Lạc đợi Tuấn Sâm đi làm rồi cô liền bắt tay vào dọn dẹp lại nhà cửa, cô vừa lau cầu thang còn vừa hát ngêu ngao một bài dân ca quen thuộc.

Là la lá la...

Tâm trạng của cô hôm nay vô cùng tốt. Đã hai ngày trôi qua rồi Tuấn Sâm chưa đả động gì tới việc đuổi cô đi. Sáng nay trước khi ra xe còn ân cần vuốt đầu cô một cái bảo ở nhà ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ. Chiều anh về.

Còn mỉm cười với cô nữa. Nhiêu đó thôi đủ làm cho cô sung sướng hạnh phúc tới phát điên. Nào giờ chưa có ai quan tâm cô nhiều như vậy hết. Cô sống ở đây hệt như trong mơ, mỗi tối lên giường ngủ cứ phập phồng lo sợ, sợ khi thức dậy vào sáng mai thì giấc mơ sẽ tan biến mất.

'Tuấn sâm. Anh..."

Tiểu Lạc vùi mặt vào chiếc áo sơ mi của Tuấn Sâm một lúc thơm hít mùi dầu xả, sau đó lấy hết đồ trong lồng giặt ra đem lên sân thượng phơi, gió lùa lồng lộng. Cô tiện tay cầm bình nhỏ tưới luôn mấy chậu xương rồng anh đặt gần đó.

Ngắm toàn bộ cảnh đường phố bên dưới, còn có sân vườn rộng lớn các cô, các bác đang làm cỏ xới đất trồng thêm ít sa la, hôm qua Tuấn Sâm cho người chở về cả một xe tải lớn. Khu vườn lại thêm màu sắc sinh động.

"Mẹ ơi, có phải mẹ ở trên trời cao phù hộ cho con không, con rốt cuộc cũng tìm thấy hạnh phúc của đời mình rồi. Con chẳng ao ước gì hơn, chỉ mong được ở bên cạnh anh ấy mãi mãi."

Chiều tối muộn. Tiểu Lạc cơm nước nóng hổi dọn ra chờ Tuấn Sâm về nhưng chờ mãi cũng chưa thấy bóng dáng anh đâu. Cô ngồi sô pha bật ti vi xem chuột với mèo, lại chuyển kênh khác. Chuyển tới chuyển lui mấy lượt cuối cùng Tuấn Sâm mới trở về, khắp người toàn mùi rượu nồng nặc. Anh đã say khước, là trợ lý Lâm đưa anh về tận cửa.

Tiểu Lạc chạy ra phụ trợ lý Lâm dìu anh tới sô pha đặt anh nằm xuống. Cũng là lần đầu thấy trong nhà sếp có cô gái, bởi nào giờ mỗi lần tới lấy tài liệu sếp để quên hay đưa sếp say rượu trở về có thấy cô nào ở đây bao giờ đâu. Cô gái này được ở trong nhà sếp thân phận xem ra rất đặc biệt với sếp.

Đây, trợ lý Lâm hơi ngại nở nụ cười xòa: "Sếp hôm nay tâm trạng không tốt cho lắm nên uống quá chén, phiền cô chăm sóc giùm."

A, nói ra rồi mới biết mình nói hớ. Trợ lý vội ngậm miệng nhưng không kịp nữa rồi, Tiểu Lạc bắt ngay điểm quan trọng hỏi, vì sao tâm trạng không tốt, công ty gặp chuyện khó giải quyết sao?

"Không, không phải." Trợ lý Lâm xua tay: "Là vấn đề riêng của sếp, tôi cũng không tiện nói. Thôi tôi về trước đây, có cần gì giúp đỡ thì cứ gọi một tiếng đêm hôm tôi cũng lập tức chạy sang liền. Nhà tôi cũng cùng khu phố này cách có ba cây số, vèo một cái tới liền. Còn xe của sếp sáng mai tôi sẽ cho người đánh tới thật sớm, sớm nhất có thể."

"Được, vậy phiền anh rồi, cám ơn anh." Tiểu Lạc vẫn lấn cấn trong lòng, ngoài mặt cười xã giao. Trợ lý Lâm chỉ chờ có thế liền chuồn mất dạng.

Tiểu Lạc đem khăn nước ấm ra lau sơ qua gương mặt cho Tuấn Sâm. Anh nằm trên sô pha dường như tỉnh táo lại một chút mở mắt nhìn cô không nói gì.

"Sâm, anh có khó chịu ở đâu không, em pha mật ong với chanh cho anh uống nhé!"

Tiểu Lạc qua nay được đối xử tốt cũng thay đổi cách xưng hô, tình cảm cô dành cho Tuấn Sâm cũng ngày một lớn dần lên trong tâm hồn. Cô tha thiết nhìn anh, trìu mến hỏi.

Tuấn Sâm đem tay vuốt ve gương mặt cô. Tiểu Lạc bỗng cứng đờ người, cứ thế quỳ bên sô pha ngây ngốc nhìn anh.

"Có thể không?"

Tuấn Sâm hỏi một câu không đầu không cuối, mùi rượu tây phả ra nồng đậm. Tiểu Lạc thiếu điều muốn say theo anh, không rõ anh hỏi cái gì nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Chỉ chờ có thế Tuấn Sâm rướn người dậy môi kề môi hôn cô một cái, cạy mở khớp hàm của cô đem lưỡi duỗi vào trong càn quét mọi ngóc ngách một cách thô bạo.

Tiểu Lạc không kịp trở tay hoàn toàn rơi vào thế bị động để anh dẫn dắt, cô bị hôn tới thiếu ôxi. Bàn tay rắn chắc kia vẫn bao bọc lấy sau đầu tóc của cô, kéo cô tới sát bên anh, khiến cho nụ hôn càng thêm sâu đậm triền miên không dứt.

Cuối tuần rảnh rổi hiếm khi Tuấn Sâm dẫn Tiểu Lạc ra ngoài chơi, lượn vòng khu thương mại mua cho cô rất nhiều quần áo đẹp và cả mĩ phẩm. Sau đó dẫn cô đi ăn ở đường bờ Hồ Tây, hải sản quán này đặc biệt thơm ngon cay nồng. Khách kéo tới rất đông ngồi kín cả chỗ.

Tiểu Lạc còn được xem múa rối dưới nước miễn phí nữa, cô vừa ăn vừa thích chí vỗ tay nhe răng cười. Tuấn Sâm cứ lặng yên quan sát cô, thỉnh thoảng cũng có độ cong nhạt nhạt vương trên khóe môi của anh. Sau đó anh dẫn cô đi siêu thị lớn gần nhà mua thêm thức ăn dự trữ đem về. Tiểu Lạc loay hoay sắp xếp vào trong tủ lạnh.

Điện thoại Tuấn Sâm bỗng reng lên ring ring, Tuấn Sâm nhìn cuộc gọi tới rồi ra ngoài nhận máy, còn nói chuyện rất lâu. Sau đó quay vào nhà bảo công ty có chút việc gấp cần xử lí nên đêm nay có thể anh sẽ không về, kêu cô đóng cửa ngủ sớm.

Nói rồi cũng không nhìn sắc mặt của Tiểu Lạc. Tuấn Sâm lấy áo khoác và chìa khóa sải bước nhanh ra ngoài, đánh xe từ bãi đỗ phía sau từ từ lăn ra sau đó phóng ào đi chìm vào bóng đêm mất dạng.

Tiểu Lạc ngây người, tay vẫn còn cầm hai hộp cà muối trên tay, ngốc ngốc nhìn theo anh, có chút mất mát mà cũng chẳng hiểu vì sao.

Một đêm này Tuấn Sâm không về, Tiểu Lạc hoàn toàn thức trắng đêm. Sáng ra quầng thâm đầy bên mắt.

Trưa hôm sau chiếc xe hơi sang trọng quay trở về, cánh cổng sắt đặt hệ thống tự động mở ra dạt ra hai bên, không vội vào bãi mà đỗ trên sân.

"Sâm, anh về rồi!"

Tiểu Lạc ba chân bốn cẳng chạy ào ra cười tươi rói, còn thiếu chưa có vẫy đuôi ngo ngoe. Cơ mà nụ cười Tiểu Lạc rất nhanh vụt đông cứng lại, ngơ ngác nhìn cô gái nhỏ nhắn trong chiếc váy trắng từ trong ghế phụ lái bước ra cùng lúc với Tuấn Sâm.

Ghế sau còn có trợ lý Lâm nhanh chân mở cốp xe lấy ra một chiếc va li kéo hàng hiệu, trong đó đương nhiên đựng toàn đồ của cô gái nhỏ nhắn xa lạ này.

"Phương, em có mệt không?" Tuấn Sâm ân cần đỡ tay cô gái, còn dùng tay còn lại che nắng không cho rơi xuống gương mặt non nớt bánh bao của cô ta.

"Em không sao chỉ hơi chóng mặt một chút. Nghỉ ngơi liền khỏe." Cô gái đó có giọng nói cũng thật nhẹ thật mềm, để yên cho Tuấn Sâm kề cận chăm sóc.

"Vậy chúng ta mau vào nhà." Tuấn Sâm mỉm cười ôn nhu trong mắt chan chứa yêu thương bảo bọc. Cả hai sóng bước bên nhau đi vào trong nhà, hoàn toàn không để ý tới Tiểu Lạc đang ngơ ngốc ở đó dòm họ. Trông cô giấc này chả khác nào con cún bị chủ nhân bỏ rơi khi mới mua về một con cún khác đáng yêu dễ thương hơn.

Trợ lý Lâm kéo hành lý ngang qua chào Tiểu Lạc một cái, bất đắc dĩ mà cười nói nhỏ vào tai cô một câu: "Đây là em họ của sếp đó, không như cô nghĩ đâu, sếp rất cưng chiều đứa em này, cô đừng để trong lòng nha."

Tiểu Lạc cũng bất đắc dĩ gượng cười để trợ lý Lâm không chê bai cho rằng cô ích kỷ nhỏ nhen, nhưng trong lòng làm sao không để tâm cho được. Đối với cô, Tuấn Sâm chưa từng dịu dàng như thế này bao giờ, em họ đãi ngộ cũng quá đặc biệt rồi đi.

Tuấn Sâm dẫn em họ lên lầu ở trên đó khá lâu. Tiểu Lạc dưới này sốt ruột đi qua đi lại, thông qua trợ lý Lâm mách mà biết được công ty đêm qua không có ai tăng ca, công việc thuận lợi còn kí được hợp đồng lớn với khách hàng. Các bộ phận hợp lại đãi tiệc lớn nhưng sếp từ chối không đi vì phải đón cô em họ từ nước Y trở về.

Chuyến bay hạ cánh lúc bảy giờ tối. Sáng nay sếp còn đến công ty muộn hai tiếng đồng hồ, dẫn theo cả cô em họ này lên phòng làm việc của mình. Kết quả hai tiếng sau nữa thì về đây kéo theo một đống hành lý của cô ta.

Tiểu Lạc nghe xong run một chập, xâu chuỗi sự việc với nhau đoán được mười mươi tối qua cuộc gọi tới là cô em họ này. Tuấn Sâm ra sân bay đón cô ta và cả đêm không về là vì ở với cô ta, sáng còn đến trễ công ty những hai tiếng đồng hồ. Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu Lạc nghĩ cũng không dám nghĩ nữa, rùng mình một cái. Em họ và anh họ, có khả năng sao?

Lịch bịch có hai bước chân nặng nhẹ theo nhau quấn quýt xuống cầu thang. Cô gái đã thay một chiếc váy khác màu hồng vô cùng xinh đẹp nổi bật,