Một Nửa Trái Tim

Chương 6: Cậu ấy nói



💔Tác giả: Tây Qua Gia | Editor: Mèo 💔

=====================

Giọng điệu Tạ Vọng đè nén lại khàn khàn, mơ hồ còn có thể nghe thấy thở dốc trầm thấp, giống như khát nước đã lâu, không nói nên lời.

"...... Tạ Vọng?" Lục Thanh Du duy trì giọng điệu hoàn toàn kinh ngạc, "Cậu sao thế..."

"Xin lỗi." Tạ Vọng nói, "Tôi nghĩ, có thể anh chưa nhìn thấy tờ giấy tôi để lại... Nghĩ đi nghĩ lại, giao điểm duy nhất giữa chúng ta dường như chỉ có bệnh viện. "

Nói đến đây, Tạ Vọng mơ hồ cười một tiếng, Lục Thanh Du không thể lý giải ý nghĩa của nụ cười này, chỉ nghe cậu nói, "Cho nên, tôi mới đến bệnh viện xin phương thức liên hệ của anh."

Lục Thanh Du trầm mặc một lát, anh không biết tiếp lời như thế nào.

Hình như nói như thế nào cũng rất kỳ quái, hoặc chi bằng bản thân cuộc gọi này đã rất kì quái rồi.

"Là tôi đường đột." Thanh âm Tạ Vọng lại truyền đến, giống như đang ẩn nhẫn gì đó, "Nhưng lúc về không thấy anh đâu. Tôi đã rất lo lắng."

Lục Thanh Du cầm di động, siết chặt nói, gần như không biết phải làm sao, "Nhưng... Chúng ta chỉ là..."

"Thanh Du." Tạ Vọng cắt lời anh, lúc gọi tên Lục Thanh Du, thanh âm vừa thấp vừa nhẹ, tựa như lời nỉ non giữa tình nhân với nhau, muốn cắn nát tên đối phương khảm vào lồng ngực mình, "Lục Thanh Du, chúng ta quả thật có thể xem như... là người lạ, nhưng cũng không phải là xa lạ hẳn mà."

"Chúng ta cứ từ từ thôi."

Cái gì cứ từ từ cơ? Liệu cậu ấy muốn từ từ cái gì cơ? Lục Thanh Du cảm giác trong đầu mình xuất hiện một đống bột nhão, anh không rõ, chỉ có thể bị động thừa nhận.

"Tôi..." Vừa dứt lời, Lục Thanh Du chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, ngắt cuộc đối thoại, trong nháy mắt phản xạ có điều kiện đứng dậy đi mở cửa, sau đó không ngoài ý muốn nhìn thấy nhân viên giao hàng.

Nhưng anh vừa nhận đồ từ tay nhân viên giao hàng, lại cảm nhận được một trận choáng váng quen thuộc, sau đó trước mắt tối sầm lại, ý thức chìm vào bóng tối.

Cũng không nghe được tiếng Tạ Vọng lo lắng hô lên trong điện thoại vẫn chưa cúp máy.

Lúc Lục Thanh Du tỉnh lại lần nữa, từ trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy trần nhà quen thuộc trong phòng bệnh viện.

Khẽ thở dài một hơi, anh nghĩ, có phải nên cảm tạ anh trai giao hàng kia một chút hay không...

Nhưng vừa quay đầu, lại thấy Tạ Vọng nhắm mắt nằm sấp bên giường ngủ —— mặc dù như vậy vẫn rất cẩn thận nắm lấy bàn tay đang đâm kim của anh.

Trái tim Lục Thanh Du đập thình thịch.

Ở trong nháy mắt kia, anh cảm thấy không biết làm sao, có lẽ còn xen lẫn một tia khủng hoảng mà mình chưa từng phát hiện ra.

Tạ Vọng lúc Lục Thanh Du quay đầu đã tỉnh lại, cậu thấy cảm xúc lộ rõ trong mắt Lục Thanh Du, trong lòng biết mình đã quá sốt ruột, nhưng lý trí của cậu lần đầu tiên không chịu sự khống chế của cậu.

Hơn nữa... Tình huống này của Lục Thanh Du, bảo cậu làm sao từ từ được cơ chứ?

Có trời mới biết khi cậu nghe được lời bác sĩ nói, cảm giác đau lòng cùng không thể tin được thâm nhập tận xương tủy đến mức nào.

"Thanh Du, rốt cuộc anh cũng tỉnh..." Tạ Vọng đè nén cảm xúc trong lòng, vội vàng ấn chuông gọi bác sĩ.

Lục Thanh Du từ khi tỉnh lại bắt đầu mím môi không nói gì, hình như là đang suy nghĩ, lại giống như chỉ đơn thuần là đang ngẩn người, ngay cả nghe được lời Tạ Vọng cũng không có phản ứng.

Thẳng đến khi bác sĩ tới rồi lại rời đi, Lục Thanh Du mới rời ra khỏi trạng thái hoảng hốt này.

Tạ Vọng thu hết thảy vào trong mắt, có loại cảm giác đau đớn đến tan nát cõi lòng.

Không khí im lặng lan tràn giữa hai người, Lục Thanh Du không biết Tạ Vọng rốt cuộc đã biết được cái gì, rốt cuộc đang muốn làm cái gì, anh nhíu mày, cong ngón tay thon dài lên, lưu lại một dấu vết trên ga giường trắng tinh khiết.

Tạ Vọng nhìn chằm chằm dấu vết kia, sự cố chấp trong mắt càng ngày càng tăng, "Thanh Du, có phải anh có chuyện muốn hỏi tôi không?"

Lục Thanh Du dừng một chút, ngón tay đỏ bệnh hoạn co rụt lại, "Tạ Vọng, rốt cuộc cậu... cậu đang làm gì vậy?"

Nghĩ đi nghĩ lại, anh hình như cũng chỉ có thể hỏi một câu này, giọng nói của anh vì đã lâu không mở miệng mà trở nên khàn khàn, xen lẫn vài tiếng ho khan.

Tạ Vọng vội vàng bưng nước ấm đã chuẩn bị sẵn ở đầu giường, muốn đút cho anh uống.

Lục Thanh Du nhìn cậu một cái, lông mi dài run rẩy, chung quy vẫn uống vài ngụm xuống, nhiệt độ nước rất vừa vặn, đi từ thực quản đến dạ dày, khiến anh nhẹ nhõm đôi chút.

Thấy anh đã hoải mái, Tạ Vọng mới buông ly nước xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh, "Thanh Du, tôi hy vọng chuyện tôi làm sẽ không gây phiền phức cho anh."

Lục Thanh Du nghe vậy quay đầu, cùng Tạ Vọng nhìn nhau, làm như nghi hoặc.

"Nhưng chuyện cho tới bây giờ, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ."

Từ bỏ? Từ bỏ cái gì? Lục Thanh Du nghĩ, anh đã từ bỏ chính mình, nếu đi con đường nào cũng sẽ dẫn đến một kết cục đã định, vậy sao không theo nội tâm của mình một chút. Cho nên Tạ Vọng nói sẽ không từ bỏ, chẳng qua chỉ là đến lúc chưa từ bỏ được thôi.

Tạ Vọng nhìn Lục Thanh Du lại bắt đầu thất thần, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, nhưng cậu vẫn tiếp lời, "Thanh Du, anh ngủ cả một ngày, trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu như anh còn không tỉnh lại, tôi nên làm gì bây giờ?"

Lục Thanh Du bị lời này kéo trở về hiện thực, trong mắt là sự khiếp sợ và bừng tỉnh.

"Cũng may... Anh vẫn tỉnh lại."

"Cho nên, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ."

"Lục Thanh Du, tôi thích anh, cho tôi một cơ hội nhé." Tạ Vọng bắt lấy tay Lục Thanh Du, hư hư ảo ảo nắm lấy, sau đó ấn lên đầu ngón tay một nụ hôn nhẹ đến mức gần như không thể tính là hôn.

Lục Thanh Du hơi mở to hai mắt, đầu óc giống như bị kẹt vỏ, chỉ theo bản năng phản bác: "Nhưng mà... Nhưng mà cậu hẳn đã biết tình huống của tôi, vì sao cậu còn..."

"Thanh Du, tôi thích anh, chuyện này và những thứ khác không liên quan, cho dù..." Nói đến đây, Tạ Vọng nghẹn một chút, ngữ khí trở nên khó khăn hơn, "Cho dù chỉ có thể cùng anh qua một đoạn đường cuối cùng của cuộc đời, tôi cũng sẽ không từ bỏ."

Lục Thanh Du chớp chớp mắt, hơi nước tràn ngập con ngươi.

"Đừng khóc, Thanh Du." Tay Tạ Vọng động đậy, lau nước mắt cho anh, "Tôi biết anh rất khó chịu, tôi cũng biết, bây giờ nói những điều này không phải là thời gian tốt nhất. "

"Có lẽ tôi nên chờ thêm một chút, để cho anh dần dần tiếp nhận tôi."

"Thế nhưng, tôi thật sự không chờ được."

"Cho dù là từng giây từng phút, tôi cũng muốn nhanh chóng cho anh biết tâm ý của tôi."

"Ngay từ lần đầu nhìn thấy anh, có lẽ tôi đã thích anh rồi."

Lục Thanh Du trầm mặc thật lâu, rốt cục nghẹn ra một câu, "Cho nên cậu đối với tôi là nhất kiến chung tình sao?"

"Đúng vậy." Tạ Vọng đối với năng lực bắt trọng điểm của Lục Thanh Du không thể làm gì được, nhưng cũng kinh hỉ vì không bị anh từ chối, cậu lộ ra một nụ cười trấn an, "Thanh Du, anh không biết anh hấp dẫn như thế nào đâu."

Không, tôi biết chứ. Lục Thanh Du ở trong lòng nho nhỏ phản bác, hồi tưởng lại "một hồi ong bướm vây quanh" trước kia từng gặp phải, nhưng anh không định nói cho Tạ Vọng.

"Nhưng mà, tôi... Có lẽ tôi không thể đồng ý với cậu." Lục Thanh Du rũ mắt, nhìn bàn tay hai người đang đan chặt vào nhau.

"Không, anh không từ chối tôi, đã là đáp án tốt nhất rồi, tôi nên cảm ơn anh mới đúng." Tạ Vọng cười cười, đôi mắt càng tối lại, tiến triển này khiến linh hồn cậu rất muốn nhảy múa.

"Ăn gì trước nhé?" Cậu dời đề tài, bưng cháo đã chuẩn bị từ lâu.

Lúc này, Lục Thanh Du mới cảm thấy mình đói bụng, nhưng cảm giác khó chịu pha lẫn với sự đói khát này, ngược lại khiến anh không có khẩu vị gì.

Nhưng nhìn cái thìa đưa gần tới bên miệng, anh vẫn là ma xui quỷ khiến mở miệng.

Tạ Vọng hài lòng cười cười, đút cho anh ăn xong bữa cơm muộn này.

Ăn xong, trong lúc Lục Thanh Du mệt mỏi lại ngủ thiếp đi, Tạ Vọng đứng lên, vẻ mặt không kiên nhẫn lấy điện thoại di động ra, nhận được vô số cuộc gọi nhỡ lúc cậu tắt tiếng.

- -------------------

Tây Qua Gia:

Thật ra Du Bảo là một người đẹp có hơi ngốc nghếch.