Một Nửa Trái Tim

Chương 7: Thích anh



💔Tác giả: Tây Qua Gia | Editor: Mèo 💔

=====================

Lúc Lục Thanh Du tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đã trở lại nhà Tạ Vọng.

Về phần sao anh lại phát hiện ra —— ngoài cửa sổ mở rộng, là cảnh sắc lần trước vội vàng nhìn thấy một góc, là một rừng cây lớn.

Mà Tạ Vọng đang ngồi ở bên cạnh bàn làm việc bên giường, đeo tai nghe nói chuyện với máy tính, Lục Thanh Du đoán cậu chắc đang mở hội nghị trực tuyến.

Vì thế anh không lên tiếng, chỉ đảo mắt, đánh giá căn phòng một chút.

Khi Lục Thanh Du nhìn kỹ, nhất thời giật mình —— căn phòng này có thể nói đã hoàn toàn cải tạo thành phòng bệnh sang trọng, có thể nhìn thấy chung quanh được trang bị không ít thiết bị y tế, hơn nữa vì không muốn phá vỡ cảm giác như đang ở nhà, thậm chí còn đặc biệt làm một không gian trống để đặt chúng.

Lục Thanh Du chớp mắt mấy cái, nghĩ mình có phải vẫn đang nằm mơ hay không.

Nhưng Tạ Vọng đã nhạy bén phát hiện anh tỉnh lại, cong cong khóe miệng lộ ra một nụ cười khó dò, vẻ mặt trở nên dịu dàng mà ngay cả cậu cũng khó phát hiện ra.

Vì thế Lục Thanh Du chỉ nghe Tạ Vọng nói một câu "Hội nghị kết thúc", đã nhìn thấy người đi về phía mình.

"Tỉnh rồi sao? Anh có đói không? Tôi vào bếp lấy cho anh ít thức ăn nhé." Tạ Vọng ngồi xổm ở đầu giường Lục Thanh Du, vươn một bàn tay nhẹ nhàng dán lên má anh.

Lục Thanh Du nhu thuận gật gật đầu, mắt thấy Tạ Vọng ra khỏi cửa, mới xốc chăn xuống giường.

Anh dạo một vòng trong căn phòng lớn hơi khoa trương này, cuối cùng đi tới bên cửa sổ.

Lúc này mới phát hiện ra bồn hoa dưới bức tường ngoài cửa sổ trồng đầy hoa hồng.

Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, từng cánh hoa tuyết trắng ngần trong suốt, lay động trong gió, tựa như hàng vạn tinh linh đang nhảy múa.

Lục Thanh Du nhìn chằm chằm những bông hồng trắng này, như bị mê muội.

"Thanh Du?" Khóa cửa phát ra một tiếng vang nhẹ, Tạ Vọng đẩy cửa đi vào, "Sao anh không mang giày đã xuống giường rồi?"

Lục Thanh Du quay đầu lại, chưa kịp phản ứng đã bị Tạ Vọng một tay vòng qua chân, một tay vịn vai ôm lấy, phản xạ có điều kiện của anh là ôm lấy cổ đối phương, chỉ kịp cảm nhận một luồng hơi thở ấm áp thổi vù vù bên tai, nhiệt độ nóng đến mức khiến chóp tai anh đỏ bừng.

Anh mơ hồ nghe thấy Tạ Vọng cười khẽ một tiếng, "Thích hoa sao? Trông có đẹp không?"

"Quên mất, thảm rất dày." Lục Thanh Du thấp giọng trả lời, cả khuôn mặt đều chôn ở bên cổ Tạ Vọng, sau đó phun ra hai chữ, "Thích."

Gần như là run rẩy.

Tạ Vọng cười càng rõ ràng, "Vậy ngoan ngoãn ăn cơm nhé?"

"...... Tôi không phải trẻ con, đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi." Lục Thanh Du nói xong, bưng bát lên ăn bữa cơm trưa sớm này.

"Ừm, không phải bạn nhỏ." Tạ Vọng vén một sợi tóc rủ xuống bên tai Lục Thanh Du cài ra sau tai anh, vừa lúc đụng phải vành tai nóng bừng mãi không thôi của anh, nỗi tiếc hận trong lòng không thể tự tay đút anh ăn cơm giảm bớt một chút.

Lục Thanh Du ăn cơm xong, lại thu mình vào trong chăn, quay đầu nhìn thời tiết quang đãng, rồi lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tạ Vọng.

"Tạ Vọng, vì sao cậu là đối xử với tôi tốt như vậy?." Anh nói, "Sớm hay muộn cũng có một ngày, tôi..."

"Cậu sẽ hối hận."

Tạ Vọng ngồi xuống bên giường, ánh mắt tối tăm, nhưng ngữ khí vô cùng kiên định, "Nhưng đáng giá, Thanh Du."

Lục Thanh Du vẻ mặt không đồng ý, "Nhưng cậu hẳn đã biết, ung thư giai đoạn 4 có nghĩa là gì."

"Huống hồ..." Lục Thanh Du dừng một chút, vẫn nói ra miệng, "Tôi không muốn làm hóa trị."

Trong đầu Lục Thanh Du tràn đầy cảnh tượng trong quá khứ, có mẹ của anh, ông bà ngoại của anh, và cả những người ở thế hệ trước nữa... Sự thống khổ và giãy dụa của bọn họ không chỉ có bản thân bọn họ cảm nhận được, mà còn có cả Lục Thanh Du.

Lục Thanh Du cảm thấy sinh mệnh của mình tựa như một chiếc đồng hồ cát đảo ngược, anh tận mắt nhìn thấy cát trong đồng hồ cát từng chút từng chút một rò rỉ xuống... Rò rỉ đến cuối cùng, không còn lại gì cả.

Thật ra lúc anh mới biết được bệnh tình của mình, thậm chí đã có một loại cảm giác định mệnh quả nhiên như thế, loại cảm giác này đã quấn quanh lấy anh, khiến anh càng để ý hơn so với cơn đau khi tái phát bệnh.

"Thanh Du, có phải anh cũng thấy rất sợ hãi phải không." Lúc này, bên tai anh vang lên thanh âm của Tạ Vọng.

Đôi mắt của anh tràn ngập những cảm xúc khó phân biệt.

Lục Thanh Du bình tĩnh nhìn cậu, nói: "Đúng vậy, ai mà lại không sợ chứ."

"Tôi sẽ luôn ở bên anh." Tạ Vọng cong mắt, chính là ý tứ trấn an, "Cho đến tận hơi thở cuối cùng."

"Vì vậy, sợ hãi cũng không sao cả, Thanh Du."

"Tại sao?" Lục Thanh Du run rẩy, gian nan mở miệng.

Rõ ràng là một câu hỏi không có định hướng, Tạ Vọng lại lý giải được ý tứ của anh.

"Bởi vì tôi thích anh." Ngữ khí vẫn kiên định như trước.

"Thì cũng chỉ là thích mà thôi. Tôi cũng được rất nhiều người thích..." Giọng Lục Thanh Du khàn khàn, mang theo tiếng khóc rõ ràng, "Tôi không biết, không hề muốn biết..."

Anh thực sự là không biết sao?

Những người thích anh có rất nhiều, hoặc vì danh tiếng, hoặc vì lợi ích, hoặc vì ngoại hình.

Nhưng dường như chưa từng có ai đối xử với anh như vậy.

Vừa cẩn thận lại trân trọng.

Cho dù đã biết kết cục đã định, cũng không hề chùn bước.

"Tôi nên làm gì bây giờ?" Lục Thanh Du nghe thấy mình hỏi như vậy.

"Thanh Du, anh không cần làm gì cả." Anh cũng nghe thấy Tạ Vọng trả lời như vậy, "Ý của anh, tôi đều hiểu cả."

"Tôi sẽ trở nên rất xấu xí..."

"Cho dù như vậy, thì đó vẫn là anh." Tạ Vọng ôm lấy người, cọ cọ khuôn mặt bị nước mắt thấm ướt, "Chỉ cần là anh là được rồi."

"Chúng ta rõ ràng mới quen nhau, cậu cũng không hiểu tôi..." Lục Thanh Du nghẹn ngào, đuôi mắt đỏ bừng.

"Vậy anh cho tôi một cơ hội để tìm hiểu anh có được không?" Tạ Vọng nâng hai má Lục Thanh Du lên, ép anh nhìn mình.

Sau đó cậu nghe thấy Lục Thanh Du dưới làn nước mắt chất chồng nói: "Được."

Tạ Vọng hài lòng cười cười, nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt người trong ngực, chạm nhẹ một cái rồi rời.

"Sao cậu lại được một bước tiến một thước như thế!" Nghẹn nửa ngày, Lục Thanh Du mê man nghẹn ra một câu như vậy.

"Đúng, đúng, là lỗi của tôi." Tạ Vọng ra vẻ lơ đãng nhìn đôi môi sáng bóng của Lục Thanh Du bởi vì dính chút nước mắt, giọng điệu vô cùng không thành khẩn.

"...... Tôi không có kinh nghiệm như cậu." Lục Thanh Du đẩy người ra, ngồi trên giường vùi đầu vào đầu gối trong chăn.

"Nhưng mà anh đang ở nhà tôi mà." Tạ Vọng nháy mắt mấy cái, giọng điệu vô tội.

"Tôi..." Lục Thanh Du "tôi" nửa ngày, cũng không nghĩ ra tiếp lời như thế nào.

"Ừm, tôi biết, anh không thích tôi." Tạ Vọng nghiêng người, giải cứu đầu Lục Thanh Du khỏi mớ chăn kín không kẽ hở.

Ánh mắt Lục Thanh Du tối sầm lại, một lúc lâu sau, anh mới nói: "Cảm ơn cậu, Tạ Vọng."

"Cảm ơn cái gì." Tạ Vọng cười, "Là tôi nguyện ý."

"Không giống nhau. Cảm ơn cậu rất nhiều." Lục Thanh Du nhìn chằm chằm chăn, giống như muốn đục nơi đó thành một cái lỗ.

"Thật sự muốn cảm ơn tôi sao?" Tạ Vọng dời vị trí xuống, dùng tay ôm vòng quanh Lục Thanh Du, đem cả người anh đều khảm vào trong ngực mình, "Vậy..."

Lục Thanh Du cảm nhận được khóe môi mình bị ấn lên một nụ hôn nhẹ nhàng, không giống với cái hôn ở đuôi mắt kia, vừa chạm đã rời, Tạ Vọng dừng lại ở đó một lát, mới lùi ra tạo một chút khoảng cách.

Anh không hề tránh Tạ Vọng, trong nháy mắt đỏ mặt.

Tạ Vọng bật cười, không nói gì nữa, chậm rãi thu dọn bát đũa ra khỏi phòng.

Một mình Lục Thanh Du ở trong chăn bốc khói.

- -------------------

Tây Qua Gia:

Anh Tạ ở chương này nhìn thế thôi, nhưng thật ra đều là do Du Bảo mềm lòng ~ Thật ra cậu ấy rất điên luôn.