Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1107: Một Hào mất tích



Lúc đầu anh ta nghĩ đó là một người có góc mặt tương tự, nhưng khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc và nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn quay lại, anh ta liên dừng bước. Như thể nhìn thấy những điều khó tin.

Cố Mạnh dốc sức làm việc trên thương trường, kiểu gì cũng nghe được một vài tin nội bộ, ví dụ như cái chết của Đào Anh Thy.

Như vậy, người có khuôn mặt và giọng nói giống Đào Anh Thy là ai? Anh ta cũng không biết người đàn ông bên cạnh cô ấy…

“Đi thôi, sau này không coi bói nữa! Em còn tưởng chỉ nói chuyện nhân duyên, ai ngờ toàn điềm xấu!” Để Anh Thy kéo Tân Hành Chi đi: “Chúng ta dạo phố…

Lúc hai người chuẩn bị rời đi, không chú ý tới một người đàn ông đi ngang qua.

Âm thanh của một cái gì đó rơi trên mặt đất.

Đế Anh Thy sững sờ nhìn xuống chiếc ví da màu đen.

Quay đầu, người đàn ông cao lớn đi vê phía trước, dường như không biết mình đã đánh rơi ví.

Chỉ nhìn bóng lưng của có thể nhìn ra là một người đàn ông đẹp trai.

“Người anh em, anh đánh rơi ví rồi!” Tân Hành Chi nhắc nhở.

Bóng dáng đó hơi khựng lại, rồi quay lại hai giây sau đó. Đế Anh Thy nghĩ, đúng là một anh chàng đẹp trai quyến rũ.

Cố Mạnh nhìn lướt qua mặt Đế Anh Thy và Tần Hành Chi, nhìn ví da rơi trên đất thì áy náy cười một tiếng, đi về trước nhặt lên: “Cảm ơn, bên trong có thẻ căn cước, nếu làm rơi thì đúng là phiên phức.”

“Không có chi” Tần Hành Chỉ nói, đang chuẩn bị cùng Để Anh Thy quay người rời đi.

“Hai người là người Hải Hạ?” Cố Mạnh nói.

“Đúng vậy, có điều từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên ở đây, không quen nói đó lắm” Tần Hành Chi.

Cố Mạnh nhìn Đế Anh Thy một cái, ánh mắt mang theo ý cười hiền lành: “Thì ra là thể, tôi cũng là người Hải Hạ ở thủ đô, tới đây công tác.”

Ánh mắt Đế Anh Thy liên thay đổi.

Chút biến hóa đó được Cố Mạnh bắt được, nhưng anh ta không nói gì.

“Hai người ở gần đây không?” Anh ta lại hỏi.

Vẻ mặt Tần Hành Chi và Đế Anh Thy đều có chút chần chờ, dù sao bọn họ ở ngoài chơi đều không nói thân phận, tương đối thần bí.

“Xin lỗi, tôi đang nghĩ, nếu hai người sống gần đây thì hẳn là tương đối quen thuộc với nơi này, tôi đang muốn tìm một khách sạn có tính an toàn cao một chút, có thể giới thiệu không?” Cố Mạnh nói rằng anh ấy chỉ muốn tìm một nơi thoải mái để ở tạm thời. Nếu như là đề xuất bởi người dân địa phương, thì sẽ tốt hơn.

“Anh đi trước năm trăm mét, bên phải có một con đường nhựa, sau hai cột đèn giao thông là một khách sạn năm sao” Tần Cảnh Chỉ nói.

Cố Mạnh thuận theo nhìn phương hướng, thu hồi ánh mắt, gật đầu nói: “Cảm ơn” Nói xong xoay người rời đi.

Tần Hành Chi và Đế Anh Thy không phát hiện điều gì không đúng, sau khi nói xong thì quay người rời đi.

Sau khi tách ra, Đế Anh Thy mới nói: “Là người Hải Hạ, còn ở thủ đô”

“Người ở thủ đô nhiều như vậy, gặp được không có gì lạ” Tân Hành Chi không muốn trò chuyện quá nhiều về đề tài này.

Cũng may Đế Anh Thy không hỏi gì nữa.

Cô còn có gì mà hỏi? Thủ đô cô đi qua rồi, vẫn là bị Tư Hải Minh đưa đi.

Thật ra cô chỉ là muốn quên đi chuyện ở thủ đô, nhưng hết lần này tới lần khác, lại có người tới nhắc nhở cô.

Khiến ý thức của cô có chút hoảng hốt…

Với cả, kể từ sau khi tách khỏi Tư Hải Minh, anh nói gọi điện thoại tới, thế mà chẳng nhận được một cuộc gọi lỡ nào.

Thật ra, Tư Hải Minh cũng chỉ khách sáo, không muốn để cô khó xử thôi.

Lại nói, nếu gọi tới, cô sẽ phải bài xích mới đúng…

“Phía trước có diễn ảo thuật, chúng ta đi xem đi” Tân Hành Chi kéo cánh tay cô.

Đế Anh Thy định thần lại và đi theo.

Hai người chơi đến bốn giờ mới chuẩn bị trở về, không có ngồi thuyền ma ngồi xe về, đó là con đường và cây cầu duy nhất dẫn đến đảo Trân Châu.

Đứng dưới mái hiên của một cửa hàng nào đó trên bến tàu, Cố Mạnh nhìn theo chiếc xe đang biến mất trên cầu đường bộ cho đến khi anh ta không thể nhìn thấy nữa.

“Xin lỗi, đó là nơi nào vậy?” Cố Mạnh hỏi những người qua đường.

“Đó là đảo Trân Châu, một hòn đảo tư nhân, không cho xe cộ qua lại.” Một người qua đường nói.

Đảo Trân Châu?

Hóa ra đây là đảo Trân Châu.

Cố Mạnh có thể đến đây công tác, làm sao lại không biết nơi này! Chỉ là anh ta không được tới gần thôi.

Điều anh ta quan tâm nhất lúc này không phải là đảo Trân Châu, mà là cô gái vừa rồi. Cô ấy là ai?

Người đàn ông bên cạnh cô ấy là ai? Chủ nhân của đảo Trân Châu?

Ở khoảng cách gần đó, khuôn mặt của cô gái rất rõ ràng, kể cả những thay đổi tinh tế trên khuôn mặt.

Cố Mạnh mở lại ảnh chụp lén ban nấy, giống Đào Anh Thy như đúc. Hai người có quan hệ thế nào? Sinh đôi? Hay chỉ là lớn lên giống nhau, không có quan hệ gì khác?

Anh ta chỉ cần hỏi thăm là biết trên đảo Trân Châu có ba đảo chủ, cùng với cô em gái công chúa được cưng chiều vô cùng, và một kẻ ngoại giới trông nho.

Anh ta thậm chí còn thăm dò được, từ nhỏ cô công chúa đã sống ở trên đảo, rất ít ra ngoài, cũng được đảo chủ bảo vệ rất tốt, sẽ không tham gia tiệc rượu làm ăn gì, được chiều đến cực điểm.

Nếu từ nhỏ sống trên đảo, vậy thì không có liên quan đến Đế Anh Thy?

Cố Mạnh tìm được số điện thoại của nhà điền trang rượu nho, gọi tới.

“Xin chào, nơi này là điền trang rượu nho.”

“Xin chào, tôi cần một mẻ rượu.”

“Anh muốn bao nhiêu?”

“Hơn nghìn.”

Tần Hành Chi sững sờ, muốn nhiều thế à?

“Có thể nhưng phải chờ ba tháng”

“Tôi nghĩ là cho dù để tự mình uống cũng phải đảm bảo chất lượng, không biết có thể được đích thân tới thăm quan không?” Yêu cầu của Cố Mạnh có thể nói là rất hợp lý.

Giống như bạn đang hợp tác kinh doanh với người khác, bạn không hiểu hàng hóa của người †a, mà bạn lại mua rất nhiều hàng cùng một lúc, đó là hành vi ngu ngốc.

Tuy nhiên, kể từ sau sự việc của Tư Hải Minh, Tần Hành Chi thà không kinh doanh còn hơn để người lên đảo.

Ngay cả khi người đó không phải là Tư Hải Minh.

“Xin lỗi, rượu trong điền trang của chúng tôi sẽ không có vấn đề gì. Nếu anh muốn, tôi có thể trực tiếp gửi đến tận nhà cho anh”” Tần Hành Chi nói.

“Vậy sao… vậy để tôi suy nghĩ lại một chút.”

Cúp điện thoại, Cố Mạnh vuốt điện thoại trong tay suy nghĩ.

Không thể đến vườn nho, thì không cách nào tiến sát lại tìm hiểu giải đáp nghi vấn, nhưng vì cô ấy có thể ra một lần nên sẽ có lần thứ hai.

Đúng năm ngày sao, Đế Anh Thy rời đảo Trân Châu, cô đưa Một Hào ra ngoài.

Cũng để cho Một Hào được thấy chút chuyện đời.

Người qua đường ấn tượng Một Hào là một con chó sạch sẽ, mỗi một sợi lông trên người đều trắng muốt, không nhiễm chút bụi bặm.

Cùng Đế Anh Thy ngồi trên du thuyền, bốn chân ngắn ngủn đứng trên boong, duỗi đầu nhìn về phía xa, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò, có thể nhìn ra cái đuôi nhỏ đang vẫy vẫy, thật là vui vẻ.

Đế Anh Thy cảm thấy đưa nó ra ngoài là đúng rồi.

Cô ôm Một Hào xuống du thuyền, hỏi: “Một Hào, muốn ăn bề bề không? Ăn ngon lắm!”

Đế Anh Thy gọi hai con bề bề, Một Hào một con, cô một con.

Một Hào ngồi xổm trên đất, say sưa gặm bề bè.

Đế Anh Thy một mình chậm rãi ăn.

Đến khi cô ăn xong, cúi đầu nhìn lại không thấy Một Hào đâu.