Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1108: Gọi cho bác



“Một Hào?” Đế Anh Thy vội vàng đứng dậy đi tìm. Sau khi tìm kiếm một vòng tròn, vẫn không thấy Một Hào đâu. Để Anh Thy bị dọa sợ! Sẽ không chạy mất rồi bị ai đó bắt đi rồi chứ?

Đúng lúc cô đang lo lắng.

“Đây là cho của cô sao?” Một giọng nói trâm, dễ nghe vang lên.

Đế Anh Thy quay lại, khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông thì sững sốt một chút, chính là người đàn ông đánh rơi ví lân trước, người Hải Hạ ở thủ đô. Mà Một Hào dang nào trong tay anh ta.

Cô vội vàng bước tới: “Xin lỗi, con chó là của tôi.”

Dường như Cổ Mạnh cũng ngạc nhiên, sau đó cười khẽ: “Thật trùng hợp, nó là con chó của cô?”

“Ừ”

Cố Mạnh trả lại con chó cho cô, dáng vẻ rất lịch sự: “Tôi nhìn thấy nó đi trên đường cái, cảm thấy rất nguy hiểm, không ngờ sẽ được gặp lại cô lân nữa.”

Đế Anh Thy ngượng ngùng cười: “Cảm ơn”

Nghĩ thầm, người này nhất định rất có lòng tốt.

Ở nơi như vậy, đừng một con chó, cho dù người bị thương nặng xuất hiện, những người khác cũng chỉ nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.

Cố Mạnh nhìn khuôn mặt của Đế Anh Thy, một lần nữa tự hỏi không biết người này có phải là Đào Anh Thy không. Nếu không, tại sao lại giống như vậy? Nếu như phải thì tại sao không biết chính mình?

Dù thế nào trước kia bọn họ cũng có quan hệ hợp tác.

“Ở đây có món gì ngon không? Cô có thể giới thiệu cho tôi được chứ?” C Mạnh chủ động bắt chuyện.

Đế Anh Thy sững sờ, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn người đàn ông này, có vẻ anh ta không có tính nguy hiểm chút nào, có vẻ chỉ muốn dừng lại thưởng thức món ngon.

Hơn nữa, vừa rồi nếu không có anh ta, cô sẽ không biết Một Hào đi đâu, có lẽ sẽ không bao giờ tìm lại được.

Ngôi vào bàn ăn, Đế Anh Thy nhìn người đàn ông có vẻ lịch thiệp trước mặt, thâm nghĩ thủ đô quả thật là chốn địa linh nhân kiệt, tùy tiện quen một người cũng có phẩm chất cao.

“Phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp” Cố Mạnh nhìn ra biển: “Tôi vốn luôn bận rộn với công việc, không có thời gian đi nhìn chung quanh. Ở đây khác với phong cảnh ở thủ đô. Cô đã đến thủ đô bao giờ chưa?”

“Tôi có đi rồi” Đế Anh Thy nói.

Cố Mạnh kinh ngạc hỏi lại: “Đi một mình?”

Đúng là anh ta rất kinh ngạc, đi tới thủ đô du lịch, hay là…

“Với bạn, chơi mấy ngày là về.” Đế Anh Thy nói, ngẫm nghĩ lại hỏi: “Anh thật sự là người của thủ đô?”

“Ừ” Cố Mạnh nói: “Nếu như lần sau cô lại đến thủ đô chơi, tôi cũng có thể xung phong làm hướng dẫn viên du lịch.”

Đế Anh Thy ngượng ngùng cười, cô không có ý nghĩ đó, cũng không có ý định tới thủ đô.

“Thủ đô là nơi phồn hoa nhất Hải Hạ, cô biết tập đoàn Vương Tân chứ?”

Ánh mắt Đế Anh Thy rung động một chút.

Cố Mạnh im lặng quan sát vẻ mặt cô, biểu cảm thích hợp duy trì từ đầu tới cuối, nói: “Đó là thương nghiệp lớn nhất thủ đô, sản nghiệp rất lớn.

Đế Anh Thy nói: “Tôi có nghe… nói qua.”

“Nếu như cô đến khu Tây Nam sẽ biết, đó là tập đoàn Vương Tân khai thác.’ Cố Mạnh nói.

“Ồ…” Đế Anh Thy bừng tỉnh, gật gật đầu.

Khi đó mua đồ không cần trả tiền mà cô cũng không đi tìm nguyên nhân, bởi vì tình cờ gặp Võ Ái Nhi, cho nên cô mới không có tâm tư trở về cùng anh hai.

Cố Mạnh thăm dò, nếu cô không phải Đào Anh Thy, vẫn khi nghe được chuyện liên quan đến tập đoàn Vương Tân lại thất thần?

Đương lúc Đế Anh Thy bị phân tâm, đồ ăn được mang lên. Cô ôm Một Hào đứng dậy: “Anh cứ thong thả ăn, tôi có việc đi trước.”

“Cảm ơn cô giới thiệu.” Cố Mạnh cũng không ép, khách khí hơi gật đầu.

Nhìn Đế Anh Thy rời đi, tay vuốt ve dây đồng hồ, là Đế Anh Thy thì thôi, nếu như là Đào Anh Thy thì không thể còn sống…

Đế Anh Thy ngồi lên xe trở về, nhìn phía biển xa, tay xoa lông của Một Hào.

Đúng là tình cờ, gặp được một người Hải Hạ ở thủ đô thì thôi, không ngờ lại còn biết tập đoàn Vương Tân.

Người đàn ông này chắc hẳn không có địa vị thấp ở thủ đô, nhìn khí chất của anh ta không tầm thường.

Xe trở về biệt thự ở thành phố Tân, quản gia tới mở cửa xe. Đôi chân dài của Cố Mạnh bước thẳng vào nhà, lòng băn khoăn không biết có nên đi mua biệt thự ở Đông Nam Á không?

Quản gia theo sát phía sau anh ta.

Đào Sơ Tâm đang ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh vội vàng đứng dậy, mặc một chiếc váy bó sát gợi cảm, khuôn mặt hơi cúi xuống.

Sau ba năm không gặp, Đào Sơ Tâm đã học được cách thích ứng với việc từ ngẩng đầu nhìn người giờ phải cúi đầu nhìn, đúng là đáng mừng.

Cố Mạnh đi tới, từ trên cao nhìn xuống cô ta, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái: “Cô muốn tôi nhìn đỉnh đầu cô mà nói chuyện à? Mẹ cô không dạy cô, khi nói chuyện với người khác cần phải có phép xã giao cơ bản nhất ư?”

Đào Sơ Tâm nghiến răng, chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Sẵn sàng?”

“Sau nửa tiếng anh cho tôi biết, tôi đã dựa theo yêu cầu của anh mà sớm chuẩn bị rồi” Đào Sơ Tâm nói.

Cố Mạnh trầm mặc liếc nhìn bộ đồ hàng hiệu thượng hạng trên người Đào Sơ Tâm: “Con rối của †ôi nên mặc loại tốt nhất, nên dùng loại tốt nhất.

Tôi đi thay quần áo, cô cùng tôi đi gặp khách hàng”

“Vâng”

Cố Mạnh hài lòng quay lại và đi lên lầu.

Cố Mạnh đi xa, Đào Sơ Tâm mới có thể thở phào một hơi, cơ thể vừa thả lỏng, chân liền run len, quay qua nhìn người đàn ông trên tầng, vừa hận, vừa có mến mộ.

Cho đến khi không nhìn thấy nữa, mới ngã trên sô pha, nước mắt chảy dài.

Ba năm, ý chí muốn trốn chạy, nhưng lại bị Cố Mạnh dạy dỗ đến nghe theo, cuối cùng thành thói quen, lại không thể không thống hận cảnh ngộ của mình.

Cô ta không muốn cuộc sống như vậy, nhưng không có Cố Mạnh, cô ta sẽ còn tệ hơn một con chó.

Tư Hải Minh gọi điện thoại qua, nhưng không có ai bắt máy, liền biết, điện thoại của Đế Anh Thy đã bị động tay chân, sợ là chỉ cần là số lạ thì đều không gọi được.

Nhất là từ Hải Hạ.

Tư Hải Minh đã chịu đựng nó trong hơn một tuần, gần như đạt đến giới hạn. Như thể đang bí mật cạnh tranh với đảo Trân Châu.

Buổi tối, nhìn lại từng bức ảnh chụp cho Đế Anh Thy ở đảo Trân Châu để vơi nỗi tương tư, nhưng càng vậy thì càng nhớ điên cuồng, không sao ngừng được.

Cộng thêm sự xa cách bất thường của Đế Anh Thy, Tư Hải Minh luôn rơi vào trạng thái lo lắng mỗi ngày.

Kết quả là anh phải ở trong phòng làm việc đến một hai giờ đêm mới về phòng.

Sáng sớm đã thức dậy, giống như không cần đi ngủ.

Trong bữa tối, Tư Hải Minh nhìn lướt qua sáu đứa trẻ đang ngồi bên dưới và nói: “Các con có thể gọi bác của các con.”

“Thật ạ?” Bảo Long.

“Ba ơi là thật ạ?” Bảo Vỹ.

Những đứa khác đều kích động đến quên nói chuyện.

Bởi vì bọn chúng muốn gọi cho bác vào ngày đầu tiên tôi trở lại, nhưng ba nói rằng không thể, nhất định phải đợi. Bây giờ cuối cùng cũng có thể gọi cho bác, cho mẹ rồi.

“Chỉ gọi cho ba, mẹ…. không cần.” Tư Hải Minh nói.

“Vì sao…” Bảo My rưng rưng nhìn ba mình.

Ánh mắt mất mát của Bảo Hân sáng lên: “Con biết rồi! Bác sẽ do chúng ta giải quyết, ba vào cướp mẹ đi là được.

Tư Hải Minh nhìn Bảo Hân, vẻ mặt rất tự hào.

Đế Bắc Lâm ở trong phòng khám nghiệm tử thi, trên bàn còn một cái xác để lâu đã hư thối, chờ một ánh mắt cao quý nhìn mình một chút.

Không biết sao Đế Bắc Lâm phải dựa vào ghế ngồi, giơ đôi bàn tay xinh đẹp lên, ngón trỏ, ngón áp út đều đeo một chiếc nhẫn.