Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 517



Năm đứa trẻ phía sau cũng chạy theo, Bào ‘Điển không sao ngăn lại được, làm ông ta bận tối mắt tối mũi: “Sao các cháu cũng ra đây thế? Mau bế các cô các cậu ấy vào nhà nhanh!” Năm đứa trẻ bị từng người giúp việc ôm lấy, đi vào trong.

“Thả cháu ra! Thả cháu ra! Cháu phải đi tìm Bảo An!”

Bảo Nam và Bảo Long vùng vấy trong vòng tay người giúp việc Bào Điển chạy theo sau Bảo An, dịu dàng dỗ dành: “Cậu Bảo An, chúng ta về nhà nhé, được không?”

Tuy nhỏ nhất trong sáu đứa trẻ và bình thường cũng rất ngoan ngoãn ít nói, gần như: không mở miệng mấy, nhưng cậu chủ Bảo An có suy nghĩ và ý kiến của riêng mình, muốn làm gì là vùi đầu vào làm cái đó, rất đáng yêu.

Bào Điển muốn bế cậu bé về nhưng cũng không nỡ.

Nên cứ đi theo cậu.

Cho đến khi tới trước cánh cổng sắt, Bảo An nhìn ra bên ngoài qua những song cửa, lòng nặng tru tâm tư.

Bào Điển thở dài, ông ta cũng mong sao lát nữa có thể thấy cô Đào Anh Thy và cậu Hải Minh cùng trở về chứ! Đang nghĩ ngợi thì năm đứa trẻ phía sau chạy tới.

Bào Điển ngơ ngác.

Những người giúp việc chạy theo lúng túng: “Bác quản gia, các cô cậu ấy tủi thân nhìn chúng tôi, chúng tôi không đành lòng, thế là Bào Điển có thể hiểu được, thường ngày ông ta cũng vậy. Ai có thể chống lại được những đứa bé đáng yêu thế này cơ chứ? Bảo Nam trèo lên cửa, Bảo Long chạy tới giúp, Bảo An cũng chạy qua chung tay.

Bảo My, Bảo Hân và Bảo Vỹ đều đồng loạt chạy tới giúp Bảo Nam trèo lên.

Nhưng làm sao mà trèo lên nổi? Bào Điển nhìn mà sốt ruột, không dám mở cửa cho chúng.

Bảo Nam giẫm hụt chân, trượt xuống, kéo theo cả năm đứa nhỏ ngã lăn ra đất.

Sáu cục bột mũm mĩm ngổn ngang trên đất “Có sao không?” Bào Điển kéo chúng dậy.

Lúc này, bên ngoài có tiếng động cơ, là chiếc xe Rolls Royce, cánh cổng sắt chầm chậm mở ra.

Bào Điển kéo sáu đứa nhỏ sang bên cạnh.

Mắt sáu anh em sáng lấp lánh nhìn chiếc xe, như thể trông thấy mẹ ngồi trong xe.

Xe dừng lại, Tư Hải Minh bước xuống, đứng trên cao nhìn sáu đứa nhóc nhà mình.

“Ồn ào gì thế?” Tư Hải Minh không tức giận những rất uy nghiêm.

Bào Điển chưa kịp lên tiếng thì Bảo Nam đã hậm hực nói: “Con muốn đi tìm mẹ!” “Đã bảo không được phép đi tồi cơ mà?” Tư Hải Minh nghiêm giọng.

“Con muốn đi cơ, muốn đi cơ!” Bảo Nam ăn vạ “Con ngứa đòn có phải không?”

Mặt Tư Hải Minh nghiêm lại Bảo Nam bước tới, hai nắm tay mũm mĩm đấm vào chân Tư Hải Minh: “Ba ngốc! Ba xấu xa! Con không yêu ba nữa! Con muốn mẹ cơ.Ghét ba lắm!”

Bào Điển tròn mắt, nhìn mà thấp thim, sao lại vung cả nắm đấm lên thế này? Ông ta rụt rè quan sát sắc mặt của cậu Hải Minh, dù gì cũng chưa ai cho dù là trẻ dám vô lễ với cậu Hải Minh như con.

Con trai ruột của mình thì chắc cũng ăn đòn thôi! Thật sự lo cho Bảo Nam.

Tư Hải Minh nhấc Bảo Nam lên, kẹp vào trong lòng, Bảo Nam vẫn ăn vạ, đôi tay đôi chân ngắn tũn đang giấy giụa: “Con muốn mẹ cơ! Con muốn mẹ cơ”

Tư Hải Minh không bận tâm, nhìn năm đứa con đáng thương còn lại nước mắt rưng rưng, nét mặt nghiêm nghị của anh giãn ra, trái tìm sắt đá cũng như mềm lại: ‘Ăn cơm xong có thể gọi điện thoại cho mẹ”

Mắt năm đứa trẻ sáng rỡ, ngay đến Bảo Nam đang trong vòng tay anh cũng thôi quẫy đạp, chớp chớp đôi mắt to.

“Không ăn vạ nữa à?” Tư Hải Minh hỏi “Con… con không có sai..” Nước mũi Bảo Nam sụt sùi, cậu bé còn dụi cả nước mũi vào tay áo bộ vest đắt giá của Tư Hải Minh.

Ăn tối xong, Đào Anh Thy không trở về phòng mà đi lòng vòng khắp biệt thự.

Ở trong phòng bức bối, ra phòng khách thì không muốn nhìn thấy họ, không thì lại phải nghĩ cách để đối phó, nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi.

Đang tận hưởng phong cảnh phía xa thì điện thoại của cô reo chuông, là cuộc gọi video call Ai thế nhỉ? Đào Anh Thy lấy điện thoại ra, khi thấy người gọi là Tư Hải Minh thì ngẩn người.