Một Thời Để Chết Một Thời Để Yêu

Chương 3: Lỗi lầm không thể cứu vãn



Có lẽ đây sẽ là chuyện cười đáng sợ nhất khi một người lại phải chứng kiến người thân, bạn bè khóc lóc tiễn đưa đám tang của chính mình.

Sau đêm cãi nhau với Mộng Dao Y, Ôn Hạo Hiên đã lái xe mất kiểm soát gây tai nạn cuối cùng là tử vong tại chỗ.

Cái chết đến với hắn rất nhanh, hoàn toàn không có thời gian để cảm nhận đau đớn mặc dù cơ thể bị phá hoại đến 80%.

Bình thường con người chết đi sẽ không phải xuống địa ngục sao? Lý do gì hắn lại trở thành oan hồn vương vấn trần thế như này?

Có phải vẫn còn điều tiếc nuối? Hay là oán hận? Đương nhiên rồi hắn vẫn còn trẻ, mang đầy giông bão và khát khao, chết bất ngờ như vậy mang theo tiếc nuối đâu có gì lạ.

Sản nghiệp Ôn Hạo Hiên dành cả đời để cống hiến lại bị người trong nhà giành xé, cắn nát đến mức mất nhân tính. Ba của hắn, cựu chủ tịch của Ôn thị ở cái tuổi hưởng già nay lại phải còng lưng bảo vệ huyết mạch Ôn thị. Nhưng tuổi già sức yếu có thể chống đỡ được bao lâu? Cộng thêm nỗi đau mất đứa con độc nhất, cuối cùng bạo bệnh cũng đánh gục ông. Ôn thị tiếp tục rơi vào khủng hoảng, cổ phiếu sụt giảm, đối tác làm ăn dần quay lưng, cấp trên thì chia bè chia phái ai cũng muốn giành giật quyền lợi về mình, cấp dưới thì bị đàn áp người vào người đi như cái chợ. Mấy người được xưng là bác là cô ruột lại dám to gan biển thủ nhận hối lộ, lạm dụng quyền hành. Đúng là minh chứng cho một đế chế thối nát chờ ngày sụp đổ.

Hắn không ngờ u nhọt có thể đến từ gốc rễ của chính mình.

Chết đi rồi sản nghiệp, tiền bạc không phải là thứ hắn lấy làm tiếc nuối. Hắn hi vọng ba mình có thể nén đau buồn giữ sức khoẻ, người sống vẫn phải tiếp tục sống đừng quá hối tiếc cho người mất mà lâm bệnh.

“Hãy để con tiếp quản Ôn thị!”

Đó là lời nói sấm rền mà cô vợ nhỏ của hắn nói với ba chồng.

Mộng Dao Y chỉ là một tiểu thư được nuông chiều bao bọc, sao có thể nói muốn tiếp nhận một doanh nghiệp hàng tỉ là được chứ?

Ôn thị vốn đang trên bờ vực sụp đổ, ba Ôn cũng không hi vọng gì vào cô con dâu thoạt nhìn mỏng manh nhu nhược này.

Nhưng vì câu nói tiếp theo của Mộng Dao Y ông nhắm mắt gật đầu muốn gieo giắt niềm hi vọng không tưởng này lên cô.

Biểu hiện của cô khiến cho Ôn Hạo Hiên nhớ đến khoảng thời gian đầu khi cô bướng bỉnh đòi cưới hắn cho bằng được.

Cô quỳ xuống cầu xin ông giao lại quyền hành cho mình. Cô ấy nói muốn bảo vệ thật tốt thứ sót lại của hắn!

Và Mộng Dao Y hoàn toàn không nói chơi, cô đã đặt tâm huyết, nước mắt, máu và sinh mạng của mình chỉ để vớt vát nơi lưu giữ tàn dư của hắn.

Ôn Hạo Hiên theo chân Mộng Dao Y khắp nơi, nhìn cô học từ việc nhỏ nhất, nhìn cô bị chèn ép bởi người thân nhà chồng, ngay cả việc đi tiếp rượu một nữ nhi như cô cũng không màng mặt mũi uống đến nôn mửa, nhân viên cấp dưới ai cũng coi cô là bình hoa, chống đối cô.

Ôn Hạo Hiên thấy lúc mình chết cũng không phẫn uất như lúc này nếu hắn có thể đội mồ sống dậy hắn sẽ xé xác tất cả bọn họ tất cả những kẻ đã ức hiếp cô…bao gồm hắn.

Cái chết có vẻ không còn đáng sợ nữa, chỉ khi lúc này Ôn Hạo Hiên mới thấu được đằng sau lưng xảy ra những chuyện gì, cô vợ mà hắn không thèm coi trọng, không lấy tình cảm nam nữ nào lại đang vì hắn mà cố gắng từ ngày.

Rất nhiều lần thấy bộ dạng gồng gánh đó hắn tự hỏi rốt cuộc cô vì cái gì mà tự chuốc khổ vào mình như vậy đến khi cô khóc lóc một mình nấc nghẹn gọi tên hắn lúc đó hắn mới thấy mình khốn nạn đến mức nào.

Mỗi đêm Ôn Hạo Hiên đều bất lực nhìn cô trong tình trạng suy kiệt dựa vào thuốc an thần để ngủ, rạng sáng từ trong cơn ác mộng bật dậy nói mớ rằng hắn hận cô vì cô mà hắn chết.

Cô…cứ như thế mà sống trong dằn vặt, đau đớn không nguôi.

Thấm thoát hơn năm năm qua đi, hắn vẫn là thứ cô không thể buông bỏ, dù không còn bên cạnh cùng cô gánh vác nhưng tác dụng duy nhất của hắn lúc này chính là nơi cô trút bầu tâm sự.

Mộng Dao Y dù công việc có bận rộn đến mức nào thì một tuần cô đều ghé thăm mộ hắn ít nhất một lần.

Cô ở lại rất lâu, nói về những điều vụn vặn trong cuộc sống, khó khăn trong công việc và khoe khoang với anh về thành tích cô đạt được chỉ có lúc đó cô mới toát lên sức sống một chút.

“Thật đau đớn làm sao chỉ khi anh mất, thì anh mới lắng nghe em…Hiên, em nhớ anh lắm, em xin lỗi…”

Ôn Hạo Hiên đưa tay ra, dù có dùng sức như nào hắn vẫn không ngăn được những giọt lệ rơi kia.

Hắn phải làm sao đây?

Phải làm thế nào với em mới được đây?

oOo

“Chị à, mọi chuyện không phải như chị nghĩ đâu, thật đấy đêm đó bọn em hoàn toàn không có gì xảy ra cả! Chị giúp em với, chỉ có chị mới cứu được em thôi!”

Hứa Phương Kỳ vứt tôn nghiêm của mình, hèn hạ quỳ rạp xuống mũi chân Mộng Dao Y, nước mắt nước mũi, chảy ra tùm lum trôi đi lớp makeup dày cộm trông cô ta thảm thương vô cùng.

Bốn năm, Mộng Dao Y mất bốn năm, để đẩy Hứa Phương Kỳ vào vũng bùn, bắt thóp vết nhơ của cả nhà cô ta, rơi vào kết cục sống dở chết dở như vậy cũng đáng lắm.

Hứa Phương Kỳ là minh tinh hạng A lấy nghệ danh là Nabi, một ngôi sao hàng đầu phủ sóng cả nước, hàng triệu người dân, báo chí săn đón ráo riết.

Nhân cách vàng, tài năng bậc nhất cùng nhan sắc được fan o bế là trăm năm có một cuối cùng vẫn là kẻ rác rưởi thối rữa, bây giờ bên ngoài có hào nhoáng sang chảnh thơm tho thế nào cũng không thể che đậy bản chất dơ dáy nữa rồi.

Hứa Phương Kỳ trốn thuế đến hàng triệu đô, dùng công ty của nhà mình thực hiện hành vi rửa tiền, dường như những thứ đó chưa đủ Mộng Dao Y hả hê, để kết thúc cái kết vẹn toàn này cô bán những bằng chứng xác thực cho giới báo chí, tố cáo lên những tổ chức có liên quan. Hiện nay cả nhà Hứa Phương Kỳ đều đang thuộc diện điều tra, chú của cô là nghiêm trọng nhất bắt tạm giam khẩn cấp.

“Người đã không còn nữa rồi, cô nói chuyện này thì có ích gì?”

“Em công nhận em ghen tị với chị cho nên em mới đùa dai như vậy, em chỉ chuốc say anh rể thôi, bọn em thực không xảy ra chuyện gì cả, bao cao su đó là bạn trai em cố tình để lại. Dao Y, xin chị nể tình chúng ta là chị em thân thiết mà bỏ qua cho em đi được không? Chị không nhớ hồi trước chúng ta yêu thương nhau như nào sao? Em có cái gì cũng đều nhường nhịn chị hết, cái gì cũng đứng về phía chị hết mà. Em là người đầu tiên ủng hộ chị theo đuổi anh rể nữa!”

Hứa Phương Kỳ cuống quýt nói năng loạn xạ không biết ngượng mồm mà phát ngôn.

Tâm của Mộng Dao Y chết lặng, nếu không phải do cô ta bày trò, cô cũng sẽ không quay ra giận hắn cũng sẽ không cãi nhau, cũng sẽ không đến mức gặp kết cục bi thương này!

Mộng Dao Y đã từng mong, cô đã mong một điều vô cùng ti bỉ đê tiện, rằng chuyện giữa hai người là thật thì tâm của cô sẽ vơi bớt đi sự bứt dứt và hối hận nhưng giờ thì sao đều tại cô, nếu cô theo hắn xuống địa ngục rồi quỳ dưới chân hắn xin tha thứ liệu hắn có bỏ qua cho sự ngu dốt ghen tuông của cô không?

Mộng Dao Y mày, chính mày đã giết người mà mày yêu nhất!

“Mộng tổng có người tổng cục cảnh sát cục phòng chống trốn thuế quốc gia đến gặp ngài!”

Hứa Phương Kỳ kẻ có tật giật mình nói: “Gì…sao người bên đó lại muốn gặp chị?”

Mộng Dao Y nuốt nước mắt vào trong, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt teo tóp cùng nụ cười quỷ dị trên môi trông cô không khác bệnh nhân có bệnh tâm lý là mấy.

“Để đỡ mất thời gian, tôi xin đứng ra cung cấp thông tin, bằng chứng xác thực hành vi phạm tội của cô, chúc mừng minh tinh Nabi, cô quay vào ô mất lượt rồi. Kiếp sau cố gắng đừng chọc điên tôi!”

“Con đĩ chó! Tao giết mày!!! Bỏ ra ai cho chúng mày chạm vào tao có biết tao là ai không? Lũ vu khống! Tao sẽ kiện chết chúng mày! Mộng Dao Y nhìn lại mình đi mày nghĩ mày thanh tao trong sạch lắm sao? Nếu mày không bỏ thuốc Ôn Hạo Hiên không biết vô liêm sỉ nói dối có thai thì hắn ta có chịu lấy mày không?”

Đừng nói nữa! Xin đừng nói nữa!

“Mày sẽ mang tội lỗi đó mà sống, vì mày mà Ôn Hạo Hiên mới chết, hắn ta ở dưới chắc chắn đang chửi rủa mày đấy! Mỗi đêm mày có mơ thấy hắn ta đến đòi mạng không?”

Câm miệng! Câm miệng chó của cô vào đi!

Ôn Hạo Hiên điên tiết, hắn gào thét lớn nhưng âm thanh chẳng hề đến tai ai. Cơ thể vô hình tê liệt này đứng chắn trước Mộng Dao Y không lấy một sức lực bảo vệ được cô.

Mộng Dao Y bước qua người hắn mà rời đi, tấm lưng nhỏ bé ngày càng lúc gầy yếu dường như chỉ cần làn gió nhỏ cũng có thể thổi bay người con gái này đi.

Đôi mắt của cô trống rỗng đến đáng sợ giống như người bệnh đang chấp nhận cái chết đến với họ.

Xuống địa ngục sao? Cô mong chờ lắm!