Một Thời Để Chết Một Thời Để Yêu

Chương 4: Tình đầu chắp vá



“Hôm qua em lại mơ thấy anh, có lẽ đó là giấc mơ đẹp nhất mà em từng mơ, lúc tỉnh dậy em không khỏi nhớ đến ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, lúc đó anh không biết mình hút hồn thế nào đâu!”

Mộng Dao Y phủi nhẹ những lá khô rơi xuống nền mộ, bồi hồi nhớ lại, nghĩ đến mốc thời gian đó hình bóng mơ ước của hắn hiện về đầy rõ nét, khuôn mặt tiều tuỵ của cô nay ửng đỏ ánh lên tia e thẹn rung động.

Hai gia đình họ quen thân nhau từ hồi ông bà, dù khác biệt thương trường, nhưng đời con cháu sau này vẫn giữ mối quan hệ tốt. Việc liên hôn là thứ thường xảy ra trong các gia đình hào môn, Ôn gia và Mộng gia không phải ngoại lệ đương nhiên họ vẫn đặt ý kiến của các con mình lên đầu thay vì muốn kiếm lợi ích từ việc liên hôn.

Mộng Dao Y từ nhỏ đã ham chơi, ham khám phá, thay vì hoà mình vào cuộc sống thượng lưu xa xỉ với bữa tiệc, tiệc trà cùng cậu ấm tiểu thư cô lại thích ở một mình bay lượn ra thế giới bên ngoài hơn.

Cô cảm thấy cuộc sống hào môn toan tính không phù hợp với mình.

Ngược với Ôn Hạo Hiên, hắn sinh ra đã được định sẵn thừa kế sản nghiệp hàng tỉ. Cả cuộc đời lớn lên đã được lập trình hết, vô vị và áp lực vô cùng, tính cách lãnh đạm sắc sảo cũng hình thành, hắn hoàn toàn không có nhiều lựa chọn.

Hai con người khác nhau từ lối sống đến tính cách tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ can hệ gì với nhau nhưng định mệnh vốn là điều không ngờ đến.

Câu chuyện bắt đầu trong một buổi đấu giá từ thiện, Mộng Dao Y đã phải lòng Ôn Hạo Hiên từ cái nhìn đầu tiên, ngay khoảnh khắc đôi mắt dừng trên người nam nhân đó cả thế giới dường như cũng dừng lại, giây phút thiêng liêng vừa ngắn ngủi vừa dài như một cuộc đời.

Hắn, một thân âu phục sạch sẽ, tối màu, tóc ngắn gọn gàng, khuôn hàm sắc nét đầy nam tính, cặp mắt phượng đen láy âm trầm sâu hun hút, đôi môi mỏng mím lại khiêu gợi vô cùng, cô không khỏi nghĩ bậy muốn lao đến in dấu son môi của mình thật mạnh bạo triền miên không dời lên đôi môi đó.

Hắn không hiểu và sẽ không bao giờ hiểu cảm giác trái tim và lý trí đều đảo lộn không còn là của mình như nào. Vì sự xuất hiện của một người mọi thứ xung quanh đã chẳng còn quan trọng nữa.

Mộng Dao Y khao khát, muốn cùng hắn đi đến thiên trường địa cửu.

Như bị phù thuỷ hắc ám bỏ bùa, một lời nguyền chỉ có thể dùng cái chết để xoá bỏ.

Cô đã mất tất cả những gì mình có sau đêm đó.

Tôn nghiêm dù bị chà đạp, mặc cho tổn thương, thất vọng bao quanh, Mộng Dao Y giống như vận động viên chạm vào doping* còn hắn trở thành phần thưởng cao nhất mà cô quyết giành cho bằng được. Bao nhiêu chiêu trò, ti bỉ, xấu xa cô đều bày ra đỉnh điểm nhất cô đã chính tay bỏ thuốc hắn, một đêm sai trái diễn ra, hạnh phúc của hắn cô đã dẫm đạp vò nát. Đám cưới có được không phải xây dựng bằng tình yêu, mà là sự lừa lọc.

*Doping: Chất kích thích dùng để tăng cường hiệu suất thể chất vận động viên.

“Anh chắc đã phải chịu nhiều tổn thương vì em…liệu anh có thể chấp nhận lời xin lỗi muộn màng của em được không?”

Ôn Hạo Hiên, anh có tất cả mọi thứ, anh ưu tú, phi thường vô cùng, nhưng rồi em đến giày vò anh, cuối cùng là hại chết anh…đều tại em…đều tại người con gái xấu xa này.

Ôn Hạo Hiên đau đớn, ngồi bên cạnh cô, đặt tay lên tay cô, trong tâm chỉ đọng lại bất lực khổ tâm.

Anh đã quá cố chấp, anh không chịu hiểu, chúng ta đều có lỗi với đối phương, lời xin lỗi của em đã đến với anh nhưng anh đã không còn cơ hội nào để nói ra nữa.

Y Y anh xin lỗi, thật xin lỗi, anh sai rồi, phải làm sao để em biết?

Mộng Dao Y hiểu mình gây ra biến cố gì, sau khi bọn họ kết hôn cô gạt bỏ cuộc sống của chính bản thân sang bên, cố gắng trở thành hình mẫu lý tưởng hắn muốn. Học nấu ăn, giặt giũ, những việc cô chưa từng động tay vào làm nay thành thạo hơn bao giờ hết.

Nhưng suốt 5 năm qua hắn chưa bao giờ coi cô là một người vợ đúng nghĩa, đơn giản chỉ là kẻ đang sống nhờ nhà hắn chỉ hơn người qua đường một chút.

“Đã hơn 10 năm từ khi anh mất, Hiên à, em rất muốn tiếp tục nhưng em nghĩ mình đã đến giới hạn rồi, nếu bây giờ em bỏ cuộc anh cũng sẽ không trách em chứ?”

Đôi mắt Mộng Dao Y đã mờ nhoè vì nước mắt, cô tỉ mỉ dùng khăn lau di ảnh hắn, khuôn mặt người đàn ông đã luôn khắc ghi trong tâm can cô, giống như một cái gai đau nhức nhối không ngừng nhưng cũng giống như sợi lông vũ nhẹ ve vẩy cọ ngứa trái tim cô.

Nhờ Mộng Dao Y, Ôn thị trên đà sụp đổ đã vực dậy ngoạn mục và để giữ vững điều đó hắn biết rõ cô đã đánh đổi những gì. Làm việc đến mức ho ra máu, bỏ bữa, ngất xỉu còn là chuyện thường, một nữ nhân mềm yếu, sống trong nhung lụa đã vứt bỏ tôn nghiêm cái tôi của mình chỉ vì điều gì chứ?

Hình ảnh cô bị coi thường, sỉ nhục cho đến mức phải quỳ xuống xin xỏ lấy một ít quyền lợi cứu vãn nào đó cho Ôn thị. Hình ảnh đó thực thống khổ, thực khắc nghiệt, hắn không muốn, không hề muốn nhìn thấy cô vất vả như thế. Hắn không quan tâm Ôn thị như nào, hắn hi vọng cô có thể ngừng dày vò, ngừng làm khó bản thân.

Anh có rất nhiều điều muốn nói với em Y Y, em thực sự cố chấp đến đáng ghét.

Ôn Hạo Hiên thê lương nhìn cô, trở thành oan hồn rồi, sao hắn vẫn thấy đau đớn như thế này chứ?

Mộng Dao Y mang đến một cái bánh kem, tiện tay cắm một chiếc nến lên, châm lửa.

Hôm nay là sinh nhật của cô, Ôn Hạo Hiên có thể 364 ngày lạnh nhạt nhưng ít nhất ngày sinh nhật của cô hắn vẫn để ý đến, vẫn nghĩ đến việc tặng quà chúc mừng.

Cô thích nhất chính là tiết mục thổi nến, cô luôn cố ý nói to điều ước của mình, Ôn Hạo Hiên dù lãnh đạm nhưng vẫn miễn cưỡng thực hiện kể cả khi nó không trọn vẹn cho lắm.

Sinh nhật đầu tiên khi hai người trở thành vợ chồng, Mộng Dao Y đã ước Ôn Hạo Hiên có thể gọi tên thân mật của vợ là Y Y.

Thật nực cười khi phải lấy cớ đó để mong được gần gũi hắn hơn, hôn nhân của bọn họ đến cuối chỉ là hai cái tên ở trên tờ giấy hôn thú, xúc cảm yêu thương chính là sự viển vông vọng tưởng.

Sinh nhật thứ hai sau khi kết hôn cô muốn cùng hắn đi hưởng thụ thế giới riêng của hai người nhưng hắn lại sắp xếp cho mình cô, để cô đi một mình.

Sinh nhật thứ ba, cô muốn hai người bọn họ cùng nhau làm bữa tối, nhưng hắn chẳng may bị đứt tay trong quá trình nấu ăn, cả buổi hôm đó tâm trạng của cô tụt dốc không phanh, nghĩ bản thân lại gây phiền phức cho hắn, từ đó về sau cô không bao giờ để hắn đặt chân vào bếp lần nữa.

Sinh nhật thứ tư, thứ năm đều chẳng tốt hơn.

“Đây có lẽ lần cuối em đến thăm anh, Hiên. Em có một điều ước cuối cùng…một vọng tưởng rằng…ở một thế giới nào khác, em sẽ tránh xa cuộc đời của anh…anh sẽ sống một cuộc sống anh muốn, kết hôn với người anh yêu, sống một cuộc sống thật hạnh phúc thật mạnh khoẻ…”

Mộng Dao Y run rẩy yếu ớt thổi nến, đôi mắt ướt, giọt lệ đọng lại rơi xuống bánh kem. Là điều vô thực nhưng cô lại gửi gắm hết tâm tình, cầu xin Chúa hãy mang đến một phép màu nào đó.

Ôn Hạo Hiên vòng tay ôm hờ lấy thân thể mỏng manh run rẩy của người con gái, dù biết cô không nghe được nhưng anh vẫn nói ra.

“Ở một thế giới khác, anh sẽ sống một cuộc sống anh muốn, kết hôn với người mình yêu, sống một cuộc sống thật hạnh phúc, thật mạnh khoẻ…”

Mộng Dao Y khép hờ đôi mắt, một sức mạnh phi lý không tưởng nào đó khiến cô tin Ôn Hạo Hiên sẽ thực hiện trọn vẹn điều ước.

oOo

Đêm hôm đó Mộng Dao Y chìm trong nỗi đau khổ mà ra đi, cô chìm vào giấc ngủ ngàn thu còn hắn vẫn luôn chờ đợi bên cạnh, mong mỏi được gặp cô, nói những điều muốn nói trong hơn 10 năm qua, thành khẩn nói một lời xin lỗi từ tận đáy lòng.

Nhưng không, hắn không hề gặp cô, không hề thấy bóng hình cô. Ngay cả khi thân thể được hoả táng thành tro hắn cứ thế mà bỏ lỡ cô.

Ôn Hạo Hiên tự hỏi đây có phải là sự trừng phạt của Chúa dành cho hắn không? Vì hắn đã quá vô tâm, vì hắn là kẻ xấu xa cho nên mới rơi vào tình trạng này, một oan hồn không siêu thoát không chốn dung thân?

Mộng Dao Y không còn trên đời, Ôn Hạo Hiên lang thang đến những nơi lưu giữ hình bóng của cô, đến những chỗ có người nhớ đến nhắc tên cô, như tìm kiếm điều gì đó bất định.

Chỉ khi gặm nhấm những kí ức mơ hồ về cô hắn mới không cảm thấy quá tuyệt vọng, dùng cô để lấp đầy tâm hồn trống rỗng khuyết thiếu này.

Ôn Hạo hiên đã ở trong tình trạng như thế cho đến hai thập kỉ sau, một sự trừng phạt cùng hối hận dài đằng đẵng.