Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 33



Vô số tinh dịch trắng xoá như tuyết phun ra tràn đầy trong huyệt động, Mộ Diên mềm nhũn tê liệt, cả người toàn là mồ hôi đầm đìa, đôi mắt hơi khép lại, chiếc miệng nhỏ non nớt khẽ nhếch lên, cô hơi nhúc nhích, sau lưng bị vách tường cộm có chút đau, muốn nhổm người dậy.

Phó Hàn Sanh đỡ cô, cánh môi hai người dán sát vào nhau, giờ phút này cả hai đều đang tình mê ý loạn, không ai tỉnh táo, nụ hôn cũng chậm chạp, cánh môi cọ xát thêm nửa khắc, môi lưỡi giao triền, Mộ Diên nóng đến mức giống như một ngọn lửa nhỏ, hai bầu ngực trắng như bạch ngọc không ngừng đè ép lên vòm ngực hắn, Phó Hàn Sanh cũng nhanh chóng toát mồ hôi, trong không khí có mùi hương ngải thảo, mùi bánh chưng hoà với thứ mùi quyến rũ từ dâm dịch của hắn và Mộ Diên.

Ẩm ướt và dính nhớp, cả hai đều không xa lạ với cơ thể nhau, đều là mùi vị thuộc về đối phương, Phó Hàn Sanh hiện giờ đã cảm nhận được một cách rõ ràng, Mộ Diên hoàn hoàn toàn toàn hướng về hắn, nhân lúc cô ngửa đầu hít vào, Phó Hàn Sanh túm lấy hai bầu vú mà xoa bóp, liếm láp chiếc cổ mướt mồ hôi của cô.

Mộ Diên rên lên khe khẽ, hoa huy*t vừa căng trướng vừa tê dại, dương v*t vẫn còn cứng rắn chôn sâu bên trong, thỉnh thoảng lại hướng lên trên, thong thả đâm thọc, Mộ Diên yêu kiều rên rỉ, ôm lấy sau ót hắn, ngón tay đan vào giữa những sợi tóc hắn, nhẹ giọng thúc giục: “Ưm, cậu ba, tôi phải về rồi, thím tôi tìm không thấy tôi sẽ sốt ruột lắm.”

Đêm đã về khuya, bóng trăng treo trên cao, sao trời điểm xuyết.

Phó Hàn Sanh giờ phút này vẫn còn cứng, tình dục trong ánh mắt vẫn tràn đầy, rút dương v*t ra một cách khá gian nan, hắn chưa thỏa mãn, lại ôm lấy Mộ Diên mà hôn lưỡi.

Lại bị hôn đến ướt đẫm, Mộ Diên khó chịu duỗi tay sờ vào hoa huy*t mình, nơi đó còn nhỏ giọt hỗn hợp tinh dịch và d*m thủy của cô, của Phó Hàn Sanh.

“Không phải còn muốn bị cắm đó chứ, trễ một chút hãy về, được không?” Đôi mắt Phó Hàn Sanh đỏ ngầu, vẫn chưa chịu rời khỏi chiếc miệng nhỏ của cô, lại cắn cắn môi dưới Mộ Diên, vuốt ve hoa huy*t cô, sau đó nắn bóp mấy cái, khiến cho Mộ Diên toàn thân co rút, thực sự rất muốn làm thêm một lần.

Mộ Diên rên rỉ, cẳng chân lại không tự chủ được mà quấn lấy hông Phó Hàn Sanh, ngứa ngáy khó nhịn, cô cũng muốn thêm một lần, đột nhiên cảm thấy nam nữ hoan ái, đúng là ăn quen sẽ nghiện, bất giác liền xấu hổ vô cùng.

Hai loại cảm xúc đan xen, Phó Hàn Sanh nhịn không được cười khẽ, hắn đã sớm phát hiện, Mộ Diên mẫn cảm nhiều nước như vậy, bèn nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai: “A Diên xấu hổ gì chứ, thất tình lục dục là chuyện thường tình của con người, có phải còn muốn làm không?”

Ánh trăng sáng rực, chiếu lên da thịt trắng trẻo như sữa bò, nửa kín nửa hở của Mộ Diên.

Người đẹp trong lồng ngực hắn đỏ mặt, xấu hổ mở miệng: “… muốn... muốn làm, nhưng tôi phải về rồi.”

Trong đôi mắt cô là lấp lánh ánh sao phong nguyệt, khiến Phó Hàn Sanh nhìn thấy lại cứng hơn mấy phần, thật sự cảm nhận được thế nào là yêu tinh chuyên hút tinh huyết đàn ông mà truyện Liêu Trai thường viết.

Phó Hàn Sanh lại ngậm lấy môi cô mà dây dưa, trao đổi nước bọt, Mộ Diên cũng khẽ nhếch miệng nhỏ nuốt nước bọt hắn đưa vào, cô liếc mắt nhìn thấy Phó Hàn Sanh tự vuốt ve lên xuống dương v*t mình theo tiết tấu nụ hôn nồng nàn, hắn cũng rên rỉ càng lúc càng lớn. Không biết hôn trong bao lâu, cũng không biết Mộ Diên đã nuốt bao nhiêu nước bọt của hắn, Phó Hàn Sanh mới bắn tinh dịch thủ dâm xuống đất.

Hắn nhét côn th*t trở vào quần, vẫn phải hết sức cố gắng mới có thể nhét vào trọn vẹn, cả người Mộ Diên đều không thoải mái, nhưng cô sợ thím mình đi tìm, cũng liền chậm rãi buộc nút sườn xám lại.

Phó Hàn Sanh chỉnh sửa lại quần áo của mình xong, liền lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra, lau thái dương và chân mày bị mồ hôi thấm ướt của Mộ Diên.

Hoa đăng soi vào trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, từ trong đôi mắt đen kia, Mộ Diên có thể nhìn thấy chiếc bóng nho nhỏ của bản thân mình, bên tai còn nghe được giọng hắn dịu dàng nói: “Ngày mai nếu có rảnh rỗi, đến đầu ngõ gặp tôi, tôi chờ em ở đó.”

Mộ Diên mở to mắt, âm thầm than thở trong lòng vì sao Phó Hàn Sanh lại lớn gan như vậy, trái tim đập loạn xạ, cô túm chặt góc áo lẩm bẩm nói nhỏ: “Tuy rằng bây giờ là thời điểm nghỉ xuân, nhưng mà thím tôi rất khó, không thể tìm được lý do để ra ngoài đâu, cậu không cần phải chờ.”

Ở đầu hẻm dần dần ánh lên rất nhiều bóng đèn lồng, đại khái là vì bây giờ hội chùa đã kết thúc, mọi người lục tục ra về Phó Hàn Sanh ngẫm nghĩ, lại liếc nhìn ánh mắt trốn tránh của Mộ Diên, nghiêng người ngồi xuống trước mặt cô: “Hay là để tôi cõng em về.”

Mộ Diên nhìn chằm chằm vào bóng lưng màu xanh của hắn, vừa rồi bị hắn đè lên trên tường mà cắm một lúc, bây giờ đúng là chân rất tê.