Mùa Xuân Đến, Lại Đến...

Chương 7



Edit: Aly

Beta: Meow

Khi hoàn hồn lại Huyền Dật xấu hổ đỏ mặt, nhanh chóng tách khỏi Bạch Yến, nhưng lại bị hắn ôm chặt vào trong lòng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn giơ tay lên che miệng của hắn.

"Cậu..." Huyền Dật đang chuẩn bị mở miệng lên án Bạch Yến không phân biệt hoàn cảnh mà làm loạn, nhưng lời vừa đến môi thì bị chặn lại.

Bởi vì Bạch Yến nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu liếm một chút.

Bị động vật họ mèo liếm liếm làm cho Huyền Dật không thể chống đỡ được, cậu chỉ có phản xạ có điều kiện mà rụt tay về, oán trách nhìn hắn, dùng ánh mắt để biểu đạt mình rất bất mãn.

Mới mười sáu tuổi mà đã như vậy... Lớn lên thì làm sao đây.

Trên thực tế, Huyền Dật thấy vẻ mặt của hắn hoàn toàn thay đổi.

Mùi đào mật trên bộ lông vàng cùng với đôi mặt ướt nhẹp, lỗ tai lông xù lay động, giống như chịu ủy khuất lớn.

Bạch Yến đang muốn tiến đến gần bắt nạt ca ca bảo bối một chút, nhưng vách ngăn trước mặt có tiếng gõ nhẹ nhàng.

Trần thúc không biết hai thiếu gia ở phía sau làm việc gì, nên chỉ gõ nhẹ ở vách ngăn để thăm dò, thấp giọng nói: "Thiếu gia, đến nhà rồi."

Nghe thấy âm thanh của Trần thúc, Huyền Dật mắt lóng lánh nhào tới, đập rớt tay Bạch Yến, vừa xấu hổ vừa tức giận nhỏ giọng mắng: "Ở ngoài mà cậu dám nháo như vậy!"

Bạch Yến khó chịu kêu một tiếng, chỉnh lại quần áo giúp Huyền Dật mới đi mở cửa xuống xe. Huyền Dật ở phía sau lưng hắn, chân vừa bước ra cửa thì trong nháy mắt bị hắn bế lên.

Huyền Dật không bất đắc dĩ đành vòng tay ôm cổ hắn, vừa thẹn vừa giận mà mắng hắn: "Cậu có thể chờ vào nhà đã không! Còn ra thể thống gì!"

Bạch Yến nhẹ nhàng vô vào mông của cậu: "Vậy ý của ca ca là...Về nhà có thể tùy tiện muốn làm gì thì làm?"

Huyền Dật không biết trong lời nói của Bạch Yến có thâm ý, chỉ cảm thấy lúc này không có mặt mũi nhìn người khác, vì vậy mà chỉ có thể hừ hừ đem đầu của mình chôn vào hõm cổ của hắn giả bộ không biết gì.

Lúc này, Trần thúc ngồi ở trong xe đưa mắt nhìn họ không khỏi xúc động: Là thân thể Đai thiếu gia không thoải mái ư? Hai người tình cảm thật tốt a.

Lần đầu động dục Omega thực chất biến đổi không quá mạnh mẽ, mặc dù được Bạch Yến ôm hôn có thể giảm đi một chút nóng bức trong cơ thể, nhưng không có Alpha giúp đỡ, Huyền Dật vẫn cảm thấy khó chịu.

Bạch Yến ôm cậu đi vào phòng khách không một bóng người, trực tiếp lên lầu trở về phòng.

Huyền Dật bị Bạch Yến đè xuống giường hôn cả người run lên, nước mắt lưng tròng mà dùng đuôi quét ở bắp đùi hắn một cái, rồi cũng không nói được lời cự tuyệt, đành phải nhìn vào ánh mắt Bạch Yến muốn nói lại thôi.

Bạch Yến nhẹ nhàng cắn ở môi dưới Huyền Dật, chậm rãi thấp giọng nói: "Ca ca, có lời gì muốn nói với em sao?"

Huyền Dật dựa vào trán hắn một lúc, một hồi lâu sau như thở dài: "Thích em..."

"Vô cùng thích."

Bạch Yến cuối cùng cũng nghe được câu nói này từ trong miệng Huyền Dật, có chút thụ sủng nhược kinh rồi luống cuống không biết làm sao. Hắn như con vật nhỏ mà ôm Huyền Dật cọ cọ, lẩm bẩm: "...Vậy anh phải thích em cả đời."

Huyền Dật ngẩng đầu lên, vòng tay sau cổ Bạch Yến, gần như thành khính đặt xuống mi tâm hắn một nụ hôn, nghiêm túc đáp: "Yêu em cả đời, đuôi này cũng chỉ một mình em được sờ."

Mà Bạch Yến có chút bất mãn, hắn cúi đầu gặm trên cổ trắng nõn của Huyền Dật, lưu lại vết cắn hồng hồng, buồn bực nói: "Mẹ nó, sao em còn chưa phân hóa chứ."

Huyền Dật tùy ý để Bạch Yến ở trên người mình làm loạn, hai tay ôm eo hắn, nhẹ giọng nói: "Yến Yến"

Bạch Yến ngẩng đầu lên.

"Đừng sợ, anh sẽ chờ em." Huyền Dật hơi nghiêng mặt, tựa hồ có chút thẹn thùng, "Cho nên..."

"Trong nhà có thuốc ức chế không?" Huyền Dật bất đắc dĩ hỏi.

Bạch Yến một lòng muốn giúp Huyền Dật, nhưng hiện tại tạm thời không thể giúp được đành phải xuống lầu tìm thuốc.

Huyền Dật không tiện hoạt động, Bạch Yến mím môi tự tay đem chất lỏng không màu tiêm vào thân thể Omega, thả ống tiêm xuống rồi lại nhịn không được mà bắt đầu giận dỗi.

Thực ra là giận bản thân mình.

Trong phòng mùi vị đào mật dần dần biến mất, chờ Huyền Dật bình thường lại, lỗ tai ở với đuôi bất giác thu về.

Cậu nghiêng đầu nhìn người ủ rủ ở bên cạnh, cười nói: "Yến Yến của chúng ta làm sao vậy?"

Bạch Yến bĩu môi trả lời: "Không sao."

Huyền Dật nhích đến gần Bạch Yến, hôn chụt lên mặt hắn, hỏi: "Có vui hơn xíu nào không?"

Bạch Yến rốt cuộc nhịn không được mà cười lên, đưa tay ôm Huyền Dật nằm trong ngực, hai người vui vẻ lăn lộn trên giường.

Bọn họ ở chung với nhau rất đột ngột, nhưng trái lại rất tự nhiên.

Bạch Yến hỏi Huyền Dật thích mình từ khi nào, Huyền Dật lắc đầu nói không biết.

Bạch Yến cũng không giận, nhưng lại muốn làm nũng.

Hắn ủy khuất méo mặt, như đứa trẻ xem Huyền Dật như gấu bông mà ôm thật chặt, giả bộ bất mãn nói: "Ca, anh gạt em."

"Không mà." Huyền Dật lại không thể làm gì khác hơn là để Bạch Yến tùy ý ôm: "Chính anh cũng không biết."

"Chắc là... Thích từ lần đầu gặp nhau." Cậu nhẹ giọng đáp.

Mặc dù ở lại Huyền Dật học Đại học trong thành phố, nhưng cách nhà rất xa, không tiện đường. Mà Bạch Yến lên lớp 12 cũng bắt đầu học hành chăm chỉ, thời gian giải trí duy nhất trong ngày đều là gọi video cùng Huyền Dật mỗi tối.

Bạch Yến đã chuẩn bị tinh thần phòng đơn chiếc gối một năm này, nhưng không ngờ người không nhịn được trước là Huyền Dật.

Buổi trưa sau khi tan lớp, Bạch Yến thu dọn đồ đạc chuẩn bị cùng bạn cùng phòng đến căn tin, đi tới khúc rẽ mới phát hiện Huyền Dật cúi đầu đứng bên hành lang.

Hắn còn tưởng chính mình hoa mắt, sửng sốt mấy giấy sau đó mừng rỡ như điên mà kêu một tiếng " Ca", Huyền Dật lúc này mới ngẩng đầu lên phất tay cười với hắn.

"Cậu đi trước đi, có người tìm tôi." Hắn vỗ vai bạn cùng phòng.

"Ôi, ai tới tìm mà vui vẻ như vậy?" Bạn cùng phòng trêu ghẹo.

Đang nói chuyện, Bạch Yến đã đi trước vài bước, nhưng hắn chỉ quay đầu cười với người bạn kia, không muốn nói nhiều.

Vừa quay lại đã nhanh chóng chào Huyền Dật đang lười biếng dựa vào lan can, rõ ràng vui muốn chết nhưng vẫn làm bộ không để ý tới.

Bạch Yến chạy đến bên cạnh Huyền Dật, từ phía sau lưng ôm cổ cậu, thấp giọng nói: "Đến khi nào?"

Huyền Dật trở tay nhéo mặt Bạch Yến: "Vừa tới."

"Trời nóng như vậy mà còn đến? Trường học của anh cách ở đậy rất xa mà?" Bạch Yến nhíu mày.

"Cũng không nóng lắm, nhớ em" Huyền Dật cười trả lời, "Ở đây nhiều người, chúng ta đi sang nơi khác nói chuyện đi."

"Không muốn."

"...Nghe lời, buông tay."

Bạch Yến mặc kệ Huyền Dật nói thế nào cũng không buông tay, như nhóc con chưa lớn mà nũng nịu.

"Em muốn hôn anh ngay lập tức." Hắn ghé vào tai Huyền Dật nhẹ giọng nói.