Mùa Xuân Đến, Lại Đến...

Chương 8



Edit: Aly

Beta: Meow

Trước kia Huyền Dật cưng chiều Bạch Yến thành quen, càng không cần phải giờ cả hai đã chọc thủng lớp giấy kia, không cần phân biệt thời điểm, để mặc hắn tùy ý náo loạn.

Bạch Yến liếc nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý đến bọn họ, lôi Huyền Dật đến một lối đi ở cầu thang. Hắn đẩy cậu đến tới góc tường, giơ tay cậu qua đỉnh đầu đè lên tường.

Huyền Dật ngước lên nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở quấn quýt, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cậu khẽ vươn lưỡi liếm nhẹ cằm hắn.

Nhìn đôi mắt long lanh của tiểu cẩu, Bạch Yến thấp giọng mắng một câu, trực tiếp gặm lên. Hắn đem đầu lưỡi vói trong miệng cậu, răng môi dây dưa, một sợi chỉ bạc không tự chủ được mà rơi xuống.

Ánh mắt cậu mơ hồ nhìn hắn.

Đó là khuôn mặt đẹp trai nam tính, ánh mắt bá đạo xâm lược, sống mũi cao, đôi mắt thâm thúy, vừa là thiếu niên dịu dàng, cũng dần trưởng thành nam nhân anh tuấn.

Chỉ là nhìn mặt hắn, lỗ tai Huyền Dật nhịn không được phụt ra, cậu hận không thể tìm một lỗ chui vào.

Lỗ tai cũng quá hăng hái rồi.

Mỗi lần bị Bạch Yến ôm hôn, sẽ thành thực mà lộ ra sơ sót.

Nhưng hết lần này đến lần khác Bạch Yến cảm thấy dáng vẻ ca ca rất ngây thơ, mặt cậu ửng hồng, hơi thở ấm nóng phả lên cổ hắn, làm hắn ngứa ngáy.

Thật hận không thể làm luôn tại đây.

Hắn đang muốn tiếp tục hôn, liền nghe thấy có tiếng bước chân và âm thanh người nói chuyện, không biết là bạn học nào đi xuống lầu.

Hắn nhanh chóng hồi thần, sửa lại cổ áo cho ca ca, nắm tay Huyền Dật, dẫn cậu đi ra ngoài.

Huyền dật cũng sợ bay ba hồn bảy phách, cậu không biết mình sao có thể to gan như vậy, dám ở trường học cùng Bạch Yến làm chuyện thân mật.

Nơi này là trường cũ của cậu, một vài bạn học của Bạch Yến biết mình, lão sự dạy Bạch Yến cũng từng dạy chính mình.

Nếu bị người phát hiện, hậu quả thật không thể tưởng tượng.

Cậu vừa nghĩ như vậy, không nhịn được biến sắc.

Bạch Yến luôn để ý đến cậu, nhìn mặt cậu từ đỏ thành trắng, trong bụng cũng biết là cậu rất lo lắng.

Hắn vỗ đầu cậu, ghé vào tai cậu nhẹ nhàng nói: "Ca ca không cần lo lắng, mọi chuyện có em."

Huyền Dật quay đều nhìn hắn, nghe thấy hắn dùng âm thanh vừa vặn hai người có thể nghe thấy nói: "Em yêu anh."

Huyền Dật mỉm cười, như là sau cơn mưa trời lại sáng, gật đầu nói: "Anh cũng vậy."

Cậu đã sớm không còn là tiểu tử lục thùng rác kiếm thức ăn, không còn bị người ta bắt nạt, cũng sẽ không dễ dàng bị sai khiến.

Cậu phải dũng cảm như Bạch Yến, cùng hắn đối mặt với những khó khăn phía trước.

Từ đó về sau, Huyền Dật thường xuyên đi thăm hắn.

Hai người hôn môi trong rừng cây, an ủi trong phòng ngủ, đến ăn cơm cũng động tay động chân.

Tình yêu ngập tràn cùng cảm giác cấm kỵ, càng như vậy, càng làm người ta gần nhau hơn.

Tình yêu nảy mầm có thể là từ lúc Bạch Yến ra tay giúp đỡ, hay là ngày thường chung đụng với nhau, lại ngày càng lớn dần từ khi bày tỏ.

Tình yêu đắm chìm trong quá trình trưởng thành của hai người, ngày càng sâu đậm.

Huyền Dật từng cho rằng tình yêu cấm kỵ này vĩnh viễn sẽ không có kết quả, nhưng không ngờ là em trai cũng thích mình.

Người mình thích, vừa vặn cũng thích mình, đây là chuyện mà biết bao người ao ước.

Cậu muốn quý trọng phần may mắn này.

Vào cuối tuần, Huyền Dật sẽ ngồi xe rất lâu về nhà ăn cơm cùng cha mẹ, bạn bè của Tô Vân Mộng đều hâm mộ mà nói: Bà có hai con trai ngoan như thế, sau này được hưởng phúc!

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Tô Vân Mộng sẽ hạnh phúc mà cười dựa vào ngực chồng, Bạch Chi Hằng cũng vui mừng cười theo.

Hai người dưỡng Huyền Dật rất tốt, trở thành một con người nghiêm túc, hiền lành ôn nhu, chính trực.

Lại một mùa hè đến, tới lượt Bạch Yến thi Đại học.

Bạch Yến khác với bạn học cùng trang lứa, rất mong chờ, mong nhanh nhanh thi vào Đại học, có thể học cùng trường với ca ca.

Hắn vốn thông minh, không cần phải nỗ lực nhiều cũng có thể đạt thành tích tốt, cũng nắm chắc chín phần mười thi đậu cùng trường Đại học với Huyền Dật.

Trước khi thi một ngày, Huyền Dật cố ý chạy từ trường học về nhà, cậu đến phòng ngủ Bạch Yến dặn dò: "Không cần khẩn trương, tâm lý bĩnh tĩnh, anh cùng với ba mẹ ở bên ngoài chờ em. Bút chì cùng cục tẩy nhớ phải mang theo, giấy thi các thứ chuẩn bị xong chưa?"

Bạch Yến cười, "Ca, giấy thi không phải là người ta sẽ phát sao?"

Huyền Dật sửng sốt, vỗ vỗ trán mình: "Ai za, anh quên mất. Tối nay không được ăn đồ lạnh, dưa hấu cũng không được ăn, thi xong rồi ăn. Ôi...Còn cái gì nữa nhỉ? Ôi..."

Cậu đang suy nghĩ, nhìn qua Bạch Yến ngồi trước bàn học tay chống cằm, cười híp mắt nhìn cậu.

Huyền Dật không hiểu nói: "Làm sao vậy? Trên mặt anh có gì sao? Cười cái gì? Chê anh phiền?"

Bạch Yến lắc đầu một cái, cười nói: "Không có, anh nói nhiều em cũng không chê phiền, em chính là thích anh như vậy."

Huyền Dật bị hắn nói đến đỏ mặt, "Cái... Cái dạng gì a?"

Bạch Yến đi tới, cúi người, hôn lên trán cậu một cái.

"Dạng gì cũng thích."

Huyền Dật xấu hổ đến đuôi tai đều lộ ra, cái đuôi cũng bán đứng tâm tình chủ nhân, ở phía sau vui vẻ phất qua phất lại.

Bạch Yến thích nhìn dáng vẻ ca ca thẹn thùng, thích ca ca xấu hổ với mình, hắn tiến đến hôn một cái bên cổ cậu: "Ca, chờ em thi xong."

Chờ cái gì, không cần nói cũng tự biết.

Sinh nhật Bạch Yến vào tháng sáu, thi Đại học xong không mấy ngày nữa là đến ngày mười hai.

Huyền Dật đẩy Bạch Yến một cái, kéo giãn khoảng cách, giả vờ phẩy phẩy tay làm quạt, tạo chút gió, hy vọng giảm nhiệt độ trên mặt một chút.

Bach Yến nghiêm túc ngồi lại ghế của mình: "Ca, anh còn muốn dặn dò gì nữa không?"

Huyền Dặt lắc đầu một cái, "Không... Không còn, vậy anh đi ra ngoài trước, em kĩ ôn bài, rồi đi ngủ sớm, ngày mai anh gọi em rời giường sớm."

Bạch Yến gật đầu, đứng dậy đưa cậu ra ngoài cửa.

Huyền Dật đi tới cửa, lúc muốn mở cửa, đột nhiên xoay người, quay về phía Bạch Yến, cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào mũi chân, lỗ tai lông vàng cũng run run.

Đột nhiên nói một tiếng: "Được."

Bạch Yến không rõ vì sao: "Hả? Cái gì?"

Huyền Dật cắn môi một cái, cố nén xấu hổ, "Em nói anh chờ em thi xong, anh nói....được."

Cậu nói xong, nhanh chóng mở cửa phòng chạy biến.

Bạch Yến ngẩn người, bất đắc dĩ cười, cúi đầu nhìn đũng quần của mình, "Ca ca, anh thật là..."

Thật đáng yêu.

Hắn giấu trong lòng, rồi một ngày nào đó sẽ nói cho ca ca nghe.

Sáng hôm sau, cả nhà đều dậy sớm, trong đó Huyền Dật dậy sớm nhất. Tô Vân Mộng cũng không lo lắng như hồi Huyền Dật thi Đại học, bình tĩnh ăn điểm tâm, còn không ngừng mà an ủi cậu, "Tiểu Dật à, không có việc gì đâu, sao con còn căng thẳng hơn cả nó vậy!"

Nhưng lời này đúng sự thật, cậu còn căng thẳng hơn cả Bạch Yến.

Vào lúc Bạch Yến tiến vào trường thi, Huyền Dật ôm hắn một cái, ghé vào tai hắn nói: "Đừng khẩn trương. Cố gắng lên!"

Bạch Yến gật đầu, đi vào.

Hai ngày thi chớp mắt đi qua, hắn thi xong, Huyền Dật mới thở phào nhẹ nhàng.

Tô Vân Mộng cũng cảm thấy buông lỏng, bà cùng với Bạch Chi Hằng chuẩn bị mọi thứ rồi tay trong tay đi du lịch nước ngoài, là hải đảo trước kia hai người từng hưởng tuần trăng mật, mang hành lý lên máy bay.

Vốn là muốn dẫn theo hai đứa con trai, nhưng Bạch Yến cố tình nói bọn họ đã có kế hoạch, không muốn làm bóng đèn, vì vậy hai vợ chồng họ yên tâm để hai đứa ở nhà.

Thời gian rất nhanh đến ngày mười hai.

Hai người đã chuẩn bị xong, thân thể Bạch Yến bắt đầu nóng lên, một số nơi cũng bắt đầu biến hóa.

Hắn rốt cuộc cũng nghênh đón sự phân hóa, trở thành một Alpha.

Có lẽ là do từ thời điểm phân hóa của Huyền Dật tiếp xúc thân mật bị ảnh hưởng, làm cho Bạch Yến đã đón kỳ phân hóa trước thời hạn.