Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng

Chương 32: Biến cố được sắp đặt



"Cậu đúng là người bất cần đời mà." Bó tay với Luân, Hải Duy đứng dậy đẩy hộp đồ đã thu dọn sẵn nói: "Đây là đồ dùng của cậu, thu dọn xuống chỗ Minh Đạt đi, kêu cậu ta lên đây!"

"Cậu cũng phũ phàng thật đó, chưa gì mà đã thu dọn sẵn cho tôi rồi." Luân mỉm cười nhìn Hải Duy, tay ôm lấy thùng đồ của mình.

"Nè! Cậu bị giáng chức chẳng phải do tôi báo cáo đâu nhé, tự hỏi bản thân có gây thù chuốc oán với ai không đi." Càng nói tới càng tức, Hải Duy mỗi lần bực mình là lỗ tai sẽ ngứa ran. Anh giơ ngón út lên gẫy gẫy lỗ tai rồi nói tiếp: "Chịu khó một tí, đám cấp dưới của cậu thường ngày hay nịnh hót là thế, nhưng bây giờ thái độ của họ không giống trước nữa đâu!"

"Tôi biết rồi, làm việc vui vẻ."

Làm nghề này đã lâu, dùng chính thực lực mình mới leo được vị trí ngày hôm nay. Cậu cũng đã đoán ra được, nếu mình đưa San đi sớm muộn cũng sẽ bị phạt nặng.

Bất ngờ lần này đánh đổi hơi lớn, đổi lại chẳng còn gì trong tay. Luân tự cười khổ trong lòng, San bây giờ đang làm gì có còn nhớ đến cậu hay không?

Cậu tiến đến bàn làm việc của Minh Đạt, tay khẽ gõ nhẹ lên màn hình máy tính: "Hải Duy kêu cậu thu xếp đồ lên đó làm việc với cậu ta."

"Vậy anh chờ tôi tí nhé." Minh Đạt gật đầu, không nhanh không chậm thu xếp đồ vào thùng. Dường như cậu ta đã tập dược cho tình huống này rất nhiều lần, đến một niềm vui trên khuôn mặt cũng không có.

"Anh Luân, phải thay đổi cách xưng hô đi. Bây giờ chức vị cũng khác nhau rồi, gọi thẳng tên đội trưởng không hay cho lắm." Người này là cấp dưới của Luân, cậu ta thường ngày cũng rất hay nịnh hót cậu, không ngờ tính cách lại thay đổi nhanh như vậy.

Người ta thường nói, trụ sở công an là một thiên đường. Vốn dĩ cậu sẽ tin, nhưng bây giờ thì không.

"Xin lỗi, do quen rồi hơi khó đổi, tôi sẽ chú ý hơn." Chẳng một ai lên tiếng bênh vực, vài điều nhỏ nhoi không làm cho lý trí cậu sụp đổ.

Vốn dĩ bản thân cũng khá khó gần, nhiều người không ưa là điều hiển nhiên.

"Tôi không có ý bắt bẻ đâu."

"Cậu im lại hộ tôi một cái, cái miệng hại cái thân." Cuối cùng cũng có một người đứng ra nói đỡ, nhưng lại là con gái. Thiên Ân trên tay cầm đống sổ sách đi đến gần Vĩnh Luân: "Anh theo tôi lên phòng, Minh Đạt ở đây đi."

"Được."

Luân theo chân Thiên Ân lên phòng làm việc, vừa mở cửa ra cuốn sách khi nãy lại ập đến, giọng nói khó chịu theo đó mà tuôn ra: "Vào sao không gõ cửa!?"

Không kịp né, Thiên Ân đành đứng đó chịu trận cô nhắm chặt đôi mắt cơ thể nép sang một bên.

Một hồi lâu không thấy động tĩnh cô mới dần hé mắt ra nhìn, cuốn sách trước mặt đã được một bàn tay rắn chắc chụp lấy.

"Cảm ơn anh nhé." Cô là một người dễ rung động, gặp tình cảnh này trái tim liên tục nhảy nhót không yên, dường như cô đã say nắng ai đó rồi.

Hải Duy thấy cảnh tượng trước mắt, đôi chân liền run rẩy. Chạy đến hỏi thăm: "Thiên Ân! Sao cô đến mà chẳng báo trước vậy? Tôi lại cứ tưởng…"

"Anh tưởng ai!?" Thu hồi lại vẻ mặt mê trai, cô thay đổi thái độ bực mình nói: "Lâu rồi mới gặp, không ngờ tính nết của anh lại thay đổi nhiều như vậy!"

"Haha… tôi đó giờ như một, có đổi gì đâu." Hải Duy gãi đầu cười trừ, anh đến thu dọn bàn làm việc rồi kéo ghế ra mời Thiên Ân: "Ủa mà hai người đến đây làm gì vậy?"

"Cấp trên có thông báo!"

"Thông báo gì?" Luân và Hải Duy đồng loạt hỏi, hai người ngước mặt lên nhìn nhau tâm tư tương thông: 'Đúng là anh em chí cốt'.

"Thông báo về nội gián." Cô lật cuốn sổ của mình ra rồi chỉ vào tấm hình bị che mặt: "Cấp trên nói, tên đầu sỏ đã chạy trốn, còn có vài tên tay sai. Họ nghi ngờ trụ sở chúng ta làm việc có tình báo!"

"Tôi không tin đâu, nơi đây đều là gương mặt quen thuộc. Chưa thấy ai khả nghi bao giờ, cô chắc chưa?" Vốn dĩ Hải Duy nói như vậy cũng có lý do, cấp dưới đều một tay anh và Luân dẫn dắt nếu ai khả nghi họ đã phát hiện ra từ lâu, đâu để đến bây giờ chứ?

"Không chắc thì đến đây làm gì? Anh dùng não suy nghĩ dùm tôi đi, nếu như không có tình báo, tại sao khi đến nơi người đã bỏ chạy rồi?"

Hải Duy gật đầu đồng ý, anh chậm rãi suy nghĩ lại. Rất có khả năng, đội của anh và Luân cứ liên tục thất bại đều có dính dáng đến tên nội gián kia.

Anh gãi bộ râu của mình, như đã được khai sáng, ánh mắt lóe lên nhìn vào đống hình ảnh nói: "Vậy Luân bị giáng chức là giả phải không?"

"Đúng, họ bảo Luân xem động thái của đám người kia. Còn anh thì canh chừng Minh Đạt, cậu ta được xếp vô hạng đáng nghi nhất."

Nói xong tất cả, Thiên Ân đóng cuốn sách lại mỉm cười nhìn Luân: "Anh chịu khổ một thời gian nhé, có gì tôi sẽ ghé thường xuyên giúp anh không bị họ làm phiền."