Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng

Chương 33: Gặp lại trong lúc tơi tả nhất



Thiên Ân đã ngỏ lời, thì chắc hẳn cô rất thích Luân. Hải Duy lắc đầu, chẳng biết có nên nói cho cô ta biết Vĩnh Luân là gay không?

Nhìn cậu ta đi kìa, một tí rung rộng ở ánh mắt cũng không có. Đó gọi là ý chí cứng như thép, chỉ yêu duy nhất một người không hứng thú với ai ngoài tên đàn ông kia.

Bao lâu nay cứ tưởng cậu ta sống vì công việc, ai ngờ đùng một phát lại lòi ra người yêu. Nhưng nếu Thiên Ân cô ta làm lung lay được ý chí của Vĩnh Luân anh hứa sẽ cổ vũ hết mình.

"Làm phiền chị rồi, tôi nghĩ bản thân có thể vượt qua được." Cậu nở một nụ cười xã giao, đứng xích ra tạo khoảng cách cho mình.

Lúc trước nghe được lời đồn đại về Thiên Ân, cậu để ngoài tai tất cả. Không tin nó là sự thật, nhưng khi tiếp xúc thì cậu tin rồi.

Thiên Ân vẫn đang đắm chìm trong nhan sắc phía trước, thì bên dưới lại có một trận ồn ào náo nhiệt.

"Hình như lại có việc để làm rồi!"



San lại lần nữa bị lôi đến đồn cảnh sát, đám dân thường đánh cho cô tơi tả rồi mới đưa đi.

Bản thân đau đớn không thôi, chỉ biết ôm mặt chịu đựng. Khi vừa đến đồn công an, như vớ được phao cứu trợ: "Giúp tôi với… họ đánh người vô tội!"

Minh Đạt đi đến xem tình hình, đầu tiên là xem trạng thái của cô còn ổn không. Sau đó mới đi hỏi thăm tình hình.

Kết quả, cô bị họ tố cáo bắt cóc trẻ sơ sinh. Cũng may họ đến kịp lúc, nếu như không may có khả năng đã bị cô bế đi mất rồi.

"Tôi không có!!" Thật là oan ức quá đi, cô chỉ định đến xem thực hư thế nào ai ngờ lại bị vạ lây như vậy, biết trước thì dừng lại làm gì, bây giờ đang chăn ấm nệm êm ở nhà rồi.

"Vậy cậu trả lời tôi nghe thử, tại sao lại dừng xe giữa đường?" Luân bước xuống thấy tình hình khá rối não, cậu chặn miệng trước Minh Đạt giành lấy cơ hội để chất vấn.

"Tôi…" Cô nhìn thấy Luân, đáy lòng liền nổi lên một trận chua xót: "Tôi thấy xe đẩy ở ven đường, nên tò mò xuống xem thử… là họ, chính họ!!! Chẳng nói năng gì lại ào tới đánh tôi!!!" Khóe mắt cay xòe, cô muốn Luân ôm. Mặt mày bị đánh đau đến biến dạng, đau sắp ngất đến nơi, lời nói cũng dần một lớn.

"Chính tôi đánh đều có lý do, tại vì cậu ta quá mức đáng nghi. Nhìn đồ mặc không ra một tí thể thống nào, sao có thể là người tốt được chứ." Gã đàn ông đầu sỏ lên tiếng biện minh, bởi vì tức giận mà gân mắt đỏ hết cả lên.

"Vậy lý do là gì? Không biết cậu ta có sai hay là đúng, chú đánh người trước là sai rồi đó ạ!" Thiên Ân bước đến nói một câu công bằng, trước đây đã có rất nhiều vụ như vậy rồi.

Người dân thường bắt được ăn trộm, sẽ đánh cho đã rồi mới đem đến cho công an xử lý. Một lần không nói, họ cứ lo bao đồng đến phát mệt, nhiều vụ vỡ lẽ ra người bị đánh lại trở thành nạn nhân.

"Mấy người thì hay rồi, nếu là con cháu của mấy người khả năng còn hành xử hơn như vậy, nói ra thì thượng đẳng. Nhưng cử xử đều giống nhau hết cả thôi!" . Đọc‎ tr𝒖yệ𝔫‎ hay‎ tại‎ (‎ 𝙏‎ RÙM𝙏RU𝓨Ệ𝑁.𝐕𝑁‎ )

Gã đàn ông không chịu thua, nói ra câu nào gã đều trả treo lại khiến cho Thiên Ân á khẩu: "Ông…"

"Mời nạn nhân đến để lấy lời khai, chúng tôi sẽ công tư phân minh, sẽ không để mọi người chịu uất ức." Minh Đạt sắp xếp giấy tờ, ngồi vào chỗ lấy lời khai.

San nhìn đám người kia bình yên ngồi lấy lời khai, cô uất ức muốn bật khóc. Người chịu trận là cô, bị oan cũng là cô. Mắc mớ gì nạn nhân là bọn họ chứ?

"Ui… đau quá!" Cô nhẹ nhàng sờ lên vết thương trên đỉnh đầu toàn là máu. Lần này mà không thấy tiền bồi thường, cô sẽ làm con chó, lấy danh dự bản thân ra hứa luôn.

"Có sao không?" Luân đi đến quan tâm hỏi thăm, nhưng vẻ mặt lại hờ hững vô cùng. Thái độ ở đồn và ở nhà đúng là khác một trời một vực.

Trái tim nhỏ bé của cô đang rất buồn, đụng phải khuôn mặt không cảm xúc kia lại càng thêm tức tưởi.

San giận dỗi quay mặt đi không trả lời, lúc nãy Luân cũng chẳng có ý định đứng về phía cô, mắc mớ gì phải trả lời cậu ta chứ!

Thiên Ân không thấm nổi tính cách của San, cô tiến lên trước để Luân đứng sau lưng mình ra sức bảo vệ: "Nè cái cậu kia, chúng tôi có lòng tốt quan tâm mà thái độ như kia là sao? Không bị đánh cũng uổng lắm!"

San khó tin nhìn ngược lại Thiên Ân, cô á khẩu thật rồi! Đâu ra một bà cô thế này, mình bị mắng như vậy mà Luân một câu ngăn cản cũng không có, máu lửa trong người liền bộc phát ra:

"Tôi như vậy đó được không? Mà thái độ thì liên quan gì đến tính cách? Tôi còn phải đi năn nỉ mấy người là tôi không sao hay gì? Làm ơn đi, miệng đau muốn chết đây nè, trả lời không được, vừa ý chị chưa!?"

Gì chứ, một chút phản ứng cũng không! Chẳng lẽ cậu ta đang giận cô vì lúc sáng chạy trốn sao?

"Né ra!"

Cơn tức muốn phát nổ, cô đứng dậy không đôi co với hai người phía trước nữa đi đến phía trước để lấy lời khai.

Thiên Ân bị đẩy ra, cơ thể loạng choạng ngã vào ngực Luân. Hai má cô vì ngại ngùng mà đỏ chót, bên ngoài thì hiền dịu, bên trong đang chửi cho San không kịp vuốt mặt.

"Xin lỗi anh nhé, tại cậu ta đẩy tôi" Tuy nói lời xin lỗi nhưng cơ thể lại không có ý định đứng dậy, Thiên Ân khẽ chạm tay vào bờ ngực vững chắc trong lòng thầm cảm thán: 'Đúng là bảo vật quốc gia, nếu được nếm thử một lần thì hay biết mấy'.