Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 12: Lép vế



Lâm Gia Thanh tức giận.

Cô thừa nhận việc lên giường với Tưởng Thừa Vũ khá thoải mái, rất thoải mái là đằng khác.

Nhưng đó là dựa trên tiền đề cô muốn ——

Chứ không phải sau khi cô bị giễu cợt và châm chọc, còn phải bị động thừa nhận kích thích, bị động thừa nhận cao trào liên tiếp.

Đây chính là sở thích xấu xa thuần túy của anh!

Việc không để ý đến cảm nhận của cô mà chỉ biết thỏa mãn dục vọng cá nhân như anh là phạm quy!

Cô đá Tưởng Thừa Vũ ra, khập khiễng đi vào phòng tắm, nhanh chóng đóng cửa, khóa lại.

Chờ cô quấn áo choàng tắm đi ra lần nữa, Tưởng Thừa Vũ đã thay ga trải giường mới, cô không để ý, trực tiếp ôm gối đi đến phòng khách bên cạnh.

Bị giày vò qua giờ đi ngủ, cộng thêm tâm sự đầy bụng, Lâm Gia Thanh nằm trong phòng khách cũng trằn trọc, ngủ không ngon giấc.

Tưởng Thừa Vũ lại không giống vậy.

Ngày hôm sau rửa mặt xong, khi Lâm Gia Thanh mang theo đôi mắt thâm quầng đi tới nhà ăn, cô thấy Tưởng Thừa Vũ đang ngồi ở vị trí thường ngày chậm rãi nhai bữa sáng, hoàn toàn tương phản với trạng thái uể oải của cô.

Dáng vẻ cực kỳ sảng khoái tinh thần.

“Gia Thanh vẫn uống cà phê chứ?” Dì giúp việc bưng bữa sáng đến vị trí của Lâm Gia Thanh, hỏi.

“Vâng.” Lâm Gia Thanh đáp, đưa tay kéo ghế ra.

Tiếng ma sát vang lên khiến Tưởng Thừa Vũ đối diện ngẩng đầu nhìn cô: “Tối hôm qua ngủ không ngon à?”

Lâm Gia Thanh không để ý tới anh, cứ thế ngồi xuống.

Bình tiêu cô muốn đặt ngay bên tay Tưởng Thừa Vũ, cô không hỏi anh lấy mà chờ dì bưng cà phê tới thì gọi bà lại, nhờ bà lấy giúp.

Tưởng Thừa Vũ nhìn hành động bỏ gần tìm xa của cô, buông dao kéo trong tay xuống: “Thế nào? Định sau này không thèm nói chuyện với tôi nữa?”

“Xin lỗi.” Lâm Gia Thanh lúc này mới mở miệng, “Anh phải xin lỗi vì những lời anh nói hôm qua.”

Về phần có tha thứ hay không, cô phải xem thành ý của anh.

“Xin lỗi?” Tưởng Thừa Vũ lại hừ một tiếng, “Tôi có nói câu nào không đúng sao? Em cần tôi xin lỗi vì câu nào?”

Vẻ mặt anh đúng lý hợp tình, không hề có ý xin lỗi.

“Anh….”

Lâm Gia Thanh muốn phản bác, rồi lại không cách nào phản bác. Bởi vì…

Mặc dù từng câu nói của anh bén nhọn, nhưng câu nào cũng có lý.

“Tức chết tớ mất, dù những lời anh ta nói là thật, nhưng có cần phải cay nghiệt thế không? Chẳng kiêng dè cảm nhận của người khác chút nào.”

Trong quán cà phê, Lâm Gia Thanh cau mày oán giận, hoàn toàn xem nhẹ nụ cười hả hê của Khương Tuệ đối diện.

“Cậu có thể lặp lại lần nữa không? Sau khi cậu nói với Tưởng Thừa Vũ cậu thích Ôn Lê, cậu ấy phản ứng thế nào?” Khương Tuệ nói, gần nửa người dựa vào bàn, đôi mắt lấp lánh vẻ hóng hớt.

Lâm Gia Thanh đẩy mặt cô ấy ra: “Tớ tìm cậu để nghe lời khuyên, không phải tìm cậu để nhiều chuyện.”

“Nhưng chuyện này thật sự rất thú vị, vợ kể chồng nghe chuyện mình thầm mến người khác, sau đó bị chồng chế giễu…” Khương Tuệ nhếch miệng cười, “Lâm Gia Thanh, có phải cậu vô tâm quá rồi không? Tuy rằng cậu với Tưởng Thừa Vũ kết hôn không vì tình yêu, nhưng tốt xấu gì hai người cũng đã làm vợ chồng được hai năm, cậu nói cho cậu ấy biết trong lòng cậu còn có người đàn ông khác, cậu bảo cậu ấy nên vứt mặt mũi đi đâu đây?”

“Đàn ông vừa có thể diện lại ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, cậu xem trong thế giới động vật những con đực vì địa bàn vì giống cái mà liều mạng chưa?” Khương Tuệ lại bổ sung, nhìn chằm chằm vết đỏ mập mờ trên cổ cô, “Này, Tưởng Thừa Vũ cũng chỉ là châm chọc… Không làm gì khác chứ?”

Làm sao có thể không làm?

Vừa nghĩ tới tình hình chiến đấu tối hôm qua, tai Lâm Gia Thanh lại đỏ bừng.

Cô bắt đầu hối hận khi đi xin lời khuyên của Khương Tuệ, quay mặt sang chỗ khác, kéo đề tài về đúng hướng: Mối tình đầu thôi mà, cũng không phải ngoại tình, chẳng lẽ Tưởng Thừa Vũ không có quá khứ, không có mối tình đầu?

Đây mới là mục đích hôm nay Lâm Gia Thanh tìm Khương Tuệ.

Là bạn học của Tưởng Thừa Vũ suốt thời trung học, Khương Tuệ rõ ràng biết nhiều chuyện về Tưởng Thừa Vũ hơn Lâm Gia Thanh.

“Nói chuyện nghiêm túc đi, lúc anh ta đi học chẳng lẽ chưa từng yêu đương với ai? Không có đối tượng thầm mến?” Lâm Gia Thanh chưa từ bỏ ý định, hỏi.

Khương Tuệ ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Không có, ít nhất trong phạm vi tớ biết là không có.”

“Tưởng Thừa Vũ ở tiểu học nhảy hai lớp, nhỏ tuổi hơn so với người cùng cấp, lúc học cấp hai cậu ấy còn chưa dậy thì, cho dù cậu ấy muốn yêu sớm cũng không có điều kiện đó. Về phần lúc học cấp ba, mặc dù tớ cùng lớp với cậu ấy, nhưng tớ thật sự không thấy nữ sinh nào thân thiết với cậu ấy.”

“Cái miệng của cậu ấy cậu cũng biết mà, hỗn lên thì không có đứa con gái nào chịu được.”

“Đến bây giờ tớ vẫn còn nhớ, năm cấp ba có một nữ sinh theo đuổi cậu ấy nhưng mãi không thành công, cuối cùng nóng nảy chặn cậu ấy ở cổng trường, hỏi cậu ấy có phải thấy cô ấy không đủ xinh đẹp không. Kết quả, cậu đoán xem cậu ấy câu gì? Cậu ấy nói, cậu ấy luôn tôn trọng tính đa dạng của sinh vật.”

“Tính đa dạng của sinh vật… Ha ha, tổn thương cực kỳ.” Khương Tuệ nói xong, nằm sấp trên bàn cà phê cười đến ôm bụng.

“Nói như vậy, anh ta không có quá khứ tình sử gì thật à?” Lâm Gia Thanh lại có chút buồn bực.

“Nếu mà thầm mến thì tớ cũng không rõ lắm, nhưng ít ra tớ không thấy cậu ấy theo đuổi ai, cũng không thấy cậu ấy yêu đương với ai.” Khương Tuệ nhún vai, “Hay cậu thử hỏi đám Lộ Tầm xem.”

“Đám đó mà nói cho tớ biết mới lạ.” Lâm Gia Thanh nhướng mày.

Tưởng Thừa Vũ chỉ có mấy người bạn tốt, miệng anh hỗn như thế, bọn họ chịu làm bạn với anh thì chắc chắn chuyện gì cũng hướng về anh, cô có thể hỏi được gì chứ?

Xem ra không thể lấy độc trị độc rồi.

Lâm Gia Thanh thở ra một hơi.

Khương Tuệ lại nghiêng người về phía trước, hai khuỷu tay chống lên bàn, “Thật ra cậu muốn trút giận cũng không phải không có cách khác.”

Ánh mắt Lâm Gia Thanh một lần nữa sáng lên, nhìn chằm chằm Khương Tuệ.

“Đề nghị của tớ là——” Khương Tuệ chớp mắt, lại gần hơn một chút, “Khiến Tưởng Thừa Vũ yêu cậu, đến lúc đó, cậu muốn trút giận thế nào thì trút giận thế ấy.”

“…” Xừ, nói thế chẳng bằng đừng nói.

Còn không bằng đánh tay đôi với anh một trận, dù sao tỷ lệ thắng cũng gần bằng không.

Lâm Gia Thanh không để ý tới đề nghị của quân sư đầu chó Khương Tuệ.

Tới tối, Khương Tuệ lại gửi cho cô một tin nhắn: “Không phải lúc nào đánh nhau cũng dùng thể lực, vẫn có cách khác khiến một người đàn ông đầu hàng trước một người phụ nữ.”

Sau đó là một chuỗi video, đánh dấu là tài liệu học tập một, hai, ba, bốn, năm.

Lâm Gia Thanh hoang mang bật lên, video vừa load thì trên màn hình điện thoại đã hiện ra một đôi nam nữ trần truồng đang quấn lấy nhau.

Cô vội vàng nhấn nút dừng, nhưng một lát sau lại nhịn không được mở ra, chỉnh nhỏ âm lượng, len lén xem.

Có một câu gọi là “Chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy”.

Nhưng đối với chuyện “tình dục” này, trước khi Lâm Gia Thanh ăn thịt heo, thật đúng là chưa từng thấy heo chạy.

Cho dù internet phát triển thì thế giới của cô đều là nhảy múa, không còn dư tinh lực để tiếp xúc với những thứ bào người này.

Sau khi kết hôn, Tưởng Thừa Vũ là người thay cô mở ra cánh cửa thế giới mới kia, nhưng mỗi lần bọn họ làm tình đều là tối đèn tắt lửa.

Cho dù cô mơ hồ biết, đồ chơi kia còn có rất nhiều trò khác. Nhưng quan sát trực quan rõ ràng thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Liếm ở đó không bẩn sao?

Thô như vậy, nuốt vào sẽ không khó chịu à? Sao vẻ mặt hưởng thụ thế nhỉ?

Ở đó cũng dùng được sao? Ngực của cô ấy hình như có chút khó khăn…

Thì ra tiếng rên phải cường điệu như vậy ư?



Điều này cũng không đơn giản hơn việc khiến Tưởng Thừa Vũ yêu cô.

Lâm Gia Thanh cầm điện thoại di động xấu hổ đến mất tự nhiên, lại kìm không được muốn xem tiếp.

Cho đến khi một bóng người đến gần: “Em đang làm gì vậy?”

Lâm Gia Thanh làm ổ ở đầu giường cả kinh giật mình một cái, điện thoại di động “lộp bộp” rơi xuống giường.

Cô lại vội vàng khom lưng nhặt lên, bốp một tiếng tắt màn hình, cực kỳ giống học sinh tiểu học trộm xem phim hoạt hình khi phụ huynh không có ở nhà: “Anh… Sao anh lại trở về? Không phải anh nói với dì giúp việc là tối nay phải tăng ca sao?”

<!-- AI CONTENT END 1 -->