Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 13: Tắm chung



Trên thực tế, Tưởng Thừa Vũ đã trở về được một lúc.

Khách hàng hợp tác tạm thời có việc, vì thế anh trở về sớm, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Trên chiếc giường lớn rộng rãi, Lâm Gia Thanh trùm chăn rụt ở đầu giường, một tay ôm đầu gối, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình trong tay còn lại.

Lúc đầu, anh chỉ nghĩ rằng cô đang xem phim kinh dị.

Cho đến khi đến gần thấy rõ hình ảnh trên màn hình kia, nghe được âm thanh “ưm a” khe khẽ phát ra kia.

“Em đang xem gì vậy?” Nuốt một ngụm nước bọt, Tưởng Thừa Vũ nhịn không được hỏi.

Người đang co tròn kia cả kinh giật mình, điện thoại di động “lộp bộp” rơi xuống giường.

“Anh… không phải hôm nay anh tăng ca sao?” Lâm Gia Thanh nhặt điện thoại lên, nhanh chóng tắt màn hình.

Dáng vẻ chột dạ của cô làm anh thêm chắc chắn với suy đoán của mình.

Không ngờ cô đang xem phim xxx——

Là không hài lòng với đời sống tình dục của họ sao? Như thế mà vẫn chưa hài lòng?

“Vừa rồi lỡ tay nhấn nhầm.” Lâm Gia Thanh chống lại ánh mắt u ám của anh, vội vàng ‘giải thích’, lại làm bộ mắng một câu, “Quảng cáo bây giờ ghê thật đấy.”

Tưởng Thừa Vũ chỉ nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt rõ ràng là không tin.

“Khụ khụ…Tôi đi tắm đây.” Lâm Gia Thanh đành phải chuồn đi, chột dạ cầm điện thoại di động trốn vào phòng tắm.

Không phải họ đang chiến tranh lạnh sao? Tại sao cô phải nói chuyện với anh, còn giải thích với anh nhiều vậy nữa?

Ngâm mình trong bồn tắm, Lâm Gia Thanh mới tỉnh táo lại, ảo não nghĩ.

Đều do Khương Tuệ gửi những video kia.

Cô thầm mắng trong lòng, nhưng lúc này đầu óc lại bất giác nghĩ đến những hình ảnh nhìn thấy trước đó.

Mấy nữ diễn viên khiêu dâm kia cũng phóng khoáng thật, có điều mấy diễn viên nam vóc dáng cũng không được đẹp lắm, không gầy gò thì cơ bụng cũng chùng nhão, nhìn mà chẳng có tí cảm xúc nào.

Nói tới cảm xúc, phải nhắc tới Tưởng Thừa Vũ.

Cơ bụng của anh vừa săn chắc lại đàn hồi, khi tập trung dùng lực mỗi khối cơ bắp đều căng chặt.

Đang yên đang lành, sao cô lại nghĩ tới Tưởng Thừa Vũ thế này?

Họ đang chiến tranh lạnh, chiến tranh lạnh đấy!

Lâm Gia Thanh vội vàng lắc đầu cắt đứt hình ảnh trong đầu mình, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đẩy ra.

“Tưởng Thừa Vũ?” Cô thử hỏi.

“Ừ.” Giọng nói trầm thấp đáp lại một tiếng, ngay sau đó anh tiến vào.

“Anh vào đây làm gì?” Lâm Gia ôm ngực, trừng mắt nhìn anh.

“Tắm rửa.”

“Nhưng bây giờ tôi đang tắm.”

“Em không phải tắm, em đang ngâm người.” Tưởng Thừa Vũ liếc cô một cái, đi tới buồng tắm bên cạnh, “Tôi cũng không ảnh hưởng đến em.”

“Phòng bên cạnh cũng không phải không có buồng tắm.”

“Tôi quen với buồng tắm này hơn.”

“…”

Mặc dù đang chiến tranh lạnh, nhưng cô cũng không có quyền không cho người ta tắm rửa, chỉ trách vừa rồi cô quên khóa cửa.

Lâm Gia Thanh chỉ có thể câm miệng, nhìn Tưởng Thừa Vũ đứng dưới vòi sen bắt đầu cởi quần áo.

Phòng tắm này có không gian rộng rãi, hoàn toàn đủ cho hai người.

Buồng tắm của Tưởng Thừa Vũ có cửa kính ngăn cách, cách bồn tắm của Lâm Gia Thanh một khoảng rất lớn, đúng như lời anh nói, hai người tắm rửa có thể không ảnh hưởng đến nhau.

Nhưng kể từ khi kết hôn, họ vẫn duy trì thói quen thay phiên nhau đi tắm.

Tắm cùng nhau, đây là lần đầu tiên.

Nói cho cùng thì cũng do không gian này có tính ám chỉ quá mạnh, quá thẳng thắn, quá riêng tư.

Cô vẫn chưa sẵn sàng “thẳng thắn đối mặt” với anh dưới ánh sáng, để nhìn ngắm và chia sẻ cơ thể của nhau.

Lâm Gia Thanh không khỏi rụt người xuống hai tấc.

Cả người cô ngâm trong nước nóng, chỉ có cái đầu màu đen nổi trên mặt nước, để cho bong bóng đầy bồn tắm che mình hoàn toàn.

So với sự ngượng ngùng của cô, Tưởng Thừa Vũ thoải mái hơn nhiều, anh tháo cà vạt ném sang một bên, bắt đầu màn trình diễn cởi quần áo.

Vòi hoa sen vẫn chưa mở, hơi nước trong bồn tắm đã bị bọt giữ lại.

Buồng tắm khô ráo, xuyên qua cửa kính, Lâm Gia Thanh có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của Tưởng Thừa Vũ bên trong.

Ngón tay thon dài của anh men từ dưới lên trên cởi bỏ từng cúc áo, khi chiếc áo sơ mi được cởi ra, cơ bụng săn chắc cũng dần lộ ra ngoài không khí.

Mặc dù không muốn tăng chí khí của Tưởng Thừa Vũ, Lâm Gia Thanh cũng không thể không thừa nhận.

Với đôi mắt khiêu vũ nhiều năm của cô, đây thực sự là một thân hình ưu việt.

Bờ vài chắc khỏe với những đường nét nổi bật, cơ hình thang nối giữa lưng trên và cổ hoàn mỹ, cơ ngực đầy đặn nhưng không quá cường điệu, vòng eo thon gầy, ngoài ra còn cơ bụng dưới theo động tác lên xuống cũng săn lại…

Cơ bắp săn chắc làm cho rốn của anh hiện ra hình dạng dài nhỏ, hai bên bụng gần phía trên xương chậu không chút mỡ thừa, đường nhân ngư hình chữ V ẩn vào trong quần, nhấp nhô theo động tác cởi áo của anh.

Gợi cảm đến mức có chút đồi phong bại tục.

Lâm Gia Thanh đột nhiên phát giác lỗ tai mình nóng lên.

Vừa rồi xem video một lúc lâu cô đã khô nóng trong người, bây giờ còn ngâm trong nước nóng gần như có thể nhấn chìm cô —— máu huyết toàn thân càng chảy tán loạn.

Tưởng Thừa Vũ không hề coi cô là người ngoài, cởi xong áo sơ mi lại tiếp tục cởi dây thắt lưng.

Âm thanh kim loại va chạm tinh tế vang vọng trong phòng tắm yên tĩnh.

Anh cởi khóa kéo quần tây, để lộ ra toàn bộ cơ bụng bằng phẳng cùng một đoạn mép quần lót lưng trễ màu đen ——

Sa đọa, quá sa đọa!

Nếu ý chí của Lâm Gia Thanh kiên định một chút, cô nên quay đầu đi, nhắm chặt mắt lại, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.

Nhưng cô thật sự không nỡ bỏ lỡ cảnh tượng Tưởng Thừa Vũ cởi quần, vì thế hít sâu một hơi chìm đầu mình xuống nước, chỉ để lại trên mặt nước một đôi mắt ra vẻ bình tĩnh.

Vải vóc sột soạt, kim loại rơi xuống sàn nhà phát ra âm thanh thanh thúy.

Tưởng Thừa Vũ ném cả quần dài và áo sơ mi lúc nãy cởi ra xuống sàn nhà tắm, ngón cái luồn vào mép quần lót kéo xuống để lộ ra một mảng lông xoăn tít.

Theo động tác cúi xuống cởi quần lót của anh, cơ thể trần trụi của anh cuối cùng cũng hoàn toàn hiện ra trước mặt Lâm Gia Thanh.

Chi dưới của anh cũng săn chắc không kém phía trên, bắp đùi rắn chắc có lực, đồ vật dữ tợn kia nặng trịch rơi xuống giữa hai chân anh —— thả lỏng, nhăn nhúm.

Là trạng thái cô hoàn toàn chưa thấy qua, có chút khác biệt so với trong tưởng tượng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nào đó, Tưởng Thừa Vũ quay đầu liếc nhìn Lâm Gia Thanh.

Lâm Gia Thanh vội vàng đặt đầu lên mép bồn tắm, phủ khăn lông lên mắt mình, dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần.

Khi cô lén tháo khăn tắm xuống lần nữa, Tưởng Thừa Vũ đã mở vòi sen.

Tiếng nước ào ào ——

Tưởng Thừa Vũ nhắm mắt thả lỏng đứng dưới vòi sen, ngửa đầu, mặc cho nước chảy ào ào vào trán, gò má, xương quai xanh và lồng ngực anh……

Hơi nước từ vòi hoa sen bám vào kính, làm cho mọi thứ bên trong trở nên mờ nhạt.

Nhưng vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy bờ vai rộng, đôi chân dài thẳng, đường cong lưng mượt mà và đường viền hông của anh.

Ngược lại bởi vì có thêm một tầng “lọc kính”, càng khiến người ta mơ màng.

Hình ảnh AV lúc nãy xem lại hiện lên trong đầu, nhưng nhân vật chính lại biến thành Tưởng Thừa Vũ.

Lâm Gia Thanh nghĩ đến hình ảnh kia, nhất thời chỉ cảm thấy hai má nóng ran, cả người giống như con tôm bị hấp cách thủy.

Cô một lần nữa trồi đầu ra khỏi bồn tắm, lại cảm giác mũi ngứa ngáy, có chất lỏng đang chảy ra.

Cô đưa tay sờ thử rồi nhìn xuống, màu đỏ.

Cô chảy máu.

Máu mũi.

“A…” Lâm Gia Thanh sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng đứng dậy khỏi bồn tắm.

Cho tới bây giờ chưa từng gặp phải tình huống này, cô quấn khăn tắm lại rồi tay chân luống cuống kéo khăn giấy —— cô ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Tưởng Thừa Vũ trần truồng đi ra từ buồng tắm bên cạnh.

Cô hoảng hốt bịt mũi, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy máu mũi chảy càng dữ dội.

<!-- AI CONTENT END 1 -->