Muốn Em Là Của Riêng

Chương 32: Hại



Mấy ngày sau

A Diên cầm theo xấp tài liệu đặt lên bàn của Dụ Khang Trạch, trái với dáng vẻ tập trung vào công việc như mọi hôm thì nay nam nhân lại tô vẽ thứ gì đó. A Diên tò mò rướn lên xem, hỏi:

- Ngài Dụ, ngài có niềm đam mê hội hoạ từ bao giờ vậy?

Khang Trạch cười nhẹ, đáp:

- Vì cô ấy thôi

Hắn tiếp tục vẽ cho xong, nét chì nhanh viền trên tờ giấy kẻ nhám vàng, có vẻ đã vẽ rất nhiều nên có 1 xấp giấy. Sau cùng như thoả mãn, Dụ Khang Trạch cầm lên trước mặt, khuôn mặt cũng tươi tỉnh hơn hẳn, thở phào nhẹ nhõm. A Diên hỏi tiếp:

- Đầu báo...trên một cánh hoa ư? Xung quanh thân hoa lại lắm gai... Là sao, thưa ngài?

Dụ Khang Trạch đưa cho A Diên xem trực tiếp, đốt ngón tay hắn đã phù lên vì cầm bút nhưng cũng không hề hấn gì. Nam nhân ôn tồn giải thích:

- Hình xăm cho Mễ Nhiên..do tôi thiết kế

A Diên hơi khó tin, hắn lắp bắp:

- Sao cơ? Cô chủ..cô chủ cũng muốn xăm á? Tôi..tôi...

Khang Trạch nói tiếp vế câu mà A Diên đang ngập ngừng:

- Thấy lạ lắm đúng không? Haha, dĩ nhiên tôi cũng thế... Nhưng không sao, chỉ cần cô ấy thích, tôi đều nuông chiều

A Diên gật gù rồi cảm thán:

- Ngài thật có năng khiếu... ngay cả hình xăm con báo lớn sau lưng ngài tôi cũng đã rõ.. Vẽ hình nhỏ như này mới thấy đến những chi tiết cũng thật tinh tế

Hình xăm đầu báo sau lưng Khang Trạch cũng là do hắn tự thiết kế. Tính tình nam nhân không thích chung đụng, chỉ độc tôn duy nhất, không có cái thứ 2. Vì thế mà Dụ Khang Trạch thiết kế hình xăm riêng để không ai có thể đụng hàng cùng bản thân, và khi nghe Mễ Nhiên đề nghị hắn thiết kế riêng hình xăm cho cô, hắn rất vui. Không chỉ cho thấy thái độ cô dần cởi mở hơn mà cũng khẳng định được mọi thứ thuộc về Mễ Nhiên chỉ được là của riêng hắn

Hôm sau

Mễ Nhiên ủ ấm chăn, trời sáng rồi nhưng căn phng tối om, sáng nay thời tiết se lạnh hơn thì phải. Hoặc do Mễ Nhiên mặc mỗi chiếc váy ngủ nên thấy buốt da hơn, mặc những bộ đồ len dễ hấp hơi, lại thêm cái ôm chặt từ Khang Trạch khiến nữ nhân muốn ná thở. Nam nhân nằm bên cạnh cũng chui rúc vào trong chăn, vòng tay rắn chắc ôm thật chặt vòng eo nhỏ của cô, mắt hắn nhắm nghiền nhưng miệng đã hỏi:

- A Nhiên, muốn dậy chưa?

Cô lắc đầu, mè nheo:

- Lạnh quá à.. em lười lắm

Dụ Khang Trạch gật gù theo ý cô, hắn cũng nằm im sau lưng cô. Lúc sau, Mễ Nhiên như sực nhớ ra điều gì liền tỉnh, hôm nay là ca trực của Tiểu Cương. Cô cần xuất hiện trước mặt anh ta để xem thái độ Tiểu Cương như nào, từ hôm đó về cô cũng quên mất. Mễ Nhiên cần biết rõ mục đích của Tiểu Cương, lí do anh ta lại chỉ điểm cho cô, dường như người này giấu kín một chuyện gì đó

Mễ Nhiên cựa người, thúc giục:

- Không... Dậy thôi, mau mau

Nữ nhân vội vã tung chăn ra, gió lạnh chung quanh uà vào, cơ thể cô run lên cầm cập bất ngờ, cánh mũi nhạy cảm đã hắt xì. Khang Trạch kéo cô ngồi yên trong lòng, trách nhẹ:

- Em vội vã thế.. từ từ chứ cảm lạnh giờ

Hơi ấm cơ thể nam nhân tỏa ra, như lớp khiên bao bọc cô khỏi những thứ nguy hiểm. Sau cùng Khang Trạch đưa tờ giấy có hình vẽ thiết kế, nói nhỏ:

- Em xem đi..không vừa ý thì nói tôi

Mễ Nhiên thu lại sự tập trung vào mảnh giấy, ánh mắt to tròn nhìn không chớp mắt, ngón tay rờ lên hình vẽ, nhỏ nhẹ nói:

- Đẹp quá

Cô với tay ra sau gáy, chỉ chỉ dọc sống lưng cho Khang Trạch, mau nói:

- Đây, xăm con báo ở dưới gáy, thân cánh hoa sẽ chạy dọc chỗ đốt này... Được không anh?

Khang Trạch khi thiết kế hình xăm cũng nghĩ tới vị trí xăm, dĩ nhiên có chỗ này là phù hợp nhất, hắn nhìn cô yêu chiều rồi nói:

- Em thích gì cũng được

Cả hai sửa soạn dùng bữa, nay Mễ Nhiên lại vội vã hơn thì phải, ăn xong trước liền chạy ra thơm má nam nhân, hồ hởi đáp:

- Xong rồi nha, em phải đi đây

Hai chân cô thoăn thoắt chạy đi, nhìn ra phía vườn tìm xem bóng dáng của Tiểu Cương đâu, cô muốn xem thái độ hắn, cô muốn tra hỏi hắn về hành động hôm đó. Lúc sau cũng thấy được anh ta, khuôn mặt Mễ Nhiên lạnh tanh bước tới, gọi lớn:

- Tiểu Cương

Anh ta quay lại, sự thoảng thốt lướt qua khuôn mặt, từ hôm đó ít xuất hiện vì nghĩ Mễ Nhiên sẽ có chuyện bất trắc gì đó, không bị thịt chết thì cũng bị cắn cho trọng thương. Nhưng đứng trước mặt anh ta, một cô gái vẫn bình thường, khoẻ mạnh nô đùa. Giọng Tiểu Cương cũng lạc đi mất tự nhiên:

- Cô chủ...cô..cô tìm tôi có chuyện gì thế?

Mễ Nhiên nhìn thẳng mắt hắn như một cách uy hiếp con mồi, điều này cô học từ Khang Trạch. Bước chân cô tiến về phía trước còn ánh mắt vẫn nghiêm nghị nhìn xoáy sâu vào khuôn mặt Tiểu Cương, thẳng thừng nói:

- Hôm trước tôi nhìn thấy con báo rồi, còn được vào tận chuồng.. Cảm ơn anh không biết sao cho đủ?

Tiểu Cương gật gù, lắp bắp:

- Cô chủ vui..là được

Mễ Nhiên ngay tức khắc phủ đầu:

- Không, tôi không vui... Hôm đó có người muốn hại tôi, anh Cương ạ1