Muốn Em Là Của Riêng

Chương 65: Xét xử



Dụ Khang Trạch nghe xong thì tay cầm li rượu cũng cứng đơ, những suy nghĩ mập mờ hình thành không rõ, nam nhân nghiêm túc hỏi:

- Ha..phiền ngài Cảnh nói rõ thêm

Cảnh Nhiếp trầm mặc:

- Sau khi đâm xe vào người phụ nữ ấy thì anh tôi khá loạn, ngay tức khắc chạy xuống xem thì phát hiện cô ấy còn hấp hối.. theo lẽ thường tình có lẽ chúng ta sẽ đưa người gặp nạn đi cấp cứu, chẳng hạn vậy. Nhưng Mã Sở Đằng thì không, lão lệnh cho anh tôi lái xe rời đi, mặc cho người phụ nữ ấy thoi thóp trong đêm mưa

Cảnh Nhiếp kể dài ra rồi quay ra bàn ngồi, trông thấy khuôn mặt đằng đằng của Dụ Khang Trạch cũng hiểu rõ hắn đang giận dữ lắm, có vẻ người phụ nữ này có mối liên hệ gì đó với Khang Trạch nên hắn mới cất công tìm kiện phía Mã Hà – Cảnh Nhiếp nghĩ thầm. Ông ta châm điếu thuốc rồi bông đùa:

- Này, nhưng anh tôi không phải loại tàn độc thế nhé... Anh ấy không bao giờ

Cảnh Nhiếp ngồi dựa ra sau, thở dài:

- Mấy ngày sau thì anh ấy nghỉ làm ở nhà, tôi thấy tâm trạng anh ấy bất ổn, dò hỏi thì miệng anh luôn mấp máy: Đâm chết người rồi... Chết thật rồi... Có lẽ sự day dứt quá nặng nên anh ấy đi tìm Mã Hà để bàn bạc đầu thú. Nhưng...

Nói đến đây Cảnh Nhiếp hơi nghẹn lại, đầu ông gục xuống mệt mỏi và đau buồn khi kể về anh trai mình, luôn là vậy. Giọng ông run run:

- Anh ấy không biết ngày anh ấy gặp Mã Hà.. cũng là ngày cuối cùng anh ấy được sống trên đời

Dụ Khang Trạch thoáng bất ngờ, ngập ngừng hỏi:

- Vậy... anh ấy...

Cảnh Nhiếp cười đắng:

- Ha... anh ấy mất rồi, anh ấy bị sát hại... cũng khoảng 12 năm.. Thời gian trôi nhanh mà Trái Đất cũng thật tròn, để bây giờ tôi là luật sư, kẻ thù tàn nhẫn ấy đang trong tù và người đồng hành cùng tôi lại là cậu.

Ông nói thêm:

- Chiếc điện thoại ghi âm này rất giá trị, nó hoàn toàn buộc tội được Mã Sở Đằng, lôi ra những việc làm bẩn thỉu của lão ta... Anh trai tôi chết dưới tay lão, tôi không có bằng chứng buộc tội. Còn cậu, cậu có cái này

Cảnh Nhiếp giơ chiếc điện thoại lên, ánh mắt nhìn ngắm và nâng niu như báu vật. Dụ Khang Trạch cười nhẹ, đáp:

- Đúng là.. trùng hợp thật

Cảnh Nhiếp trước khi bàn về vụ kiện và các giấy tờ cần chuẩn bị thì tò mò:

- Xin phép cho tôi hỏi... đoạn ghi âm này là tiếng của người phụ nữ hôm ấy bị tai nạn.. có cả tiếng trẻ con khóc nữa... Hai người họ là...?

Dụ Khang Trạch không ngần ngại đáp:

- Người phụ nữ là mẹ vợ tôi.. còn đứa trẻ con khóc ấy đã 9 tuổi rồi, và là vợ tôi1

Cảnh Nhiếp nghe xong liền khựng tay cầm li rượu, ông nhẩm đếm thì “đứa trẻ” bây giờ là 21, còn Khang Trạch đã 39, một khoảng cách lớn. Cảnh Nhiếp bông đùa:

- Haha.. cậu đúng là “trâu già gặm cỏ non”1

1 tuần sau

Trong 1 tuần ấy mà đơn tố cáo, vụ kiện cùng hàng loạt chứng cứ phạm tội khác của Mã Sở Đằng được gửi lên cơ quan chính quyền. Công an kinh tế bắt đầu phong tỏa toàn bộ tài sản, thu hồi số tiền từ các ngân hàng nước ngoài mà Mã Hà gửi, các dự án bất động sản, trái phiếu,... thu nạp công quỹ cho Chính phủ. 1 thời gian dài điều tra, chính xác là 1 tháng 3 tuần, mọi hoạt động phi pháp của Mã Hà và các phe cánh lần lượt bị điều tra và tóm gọn. Hôm nay là ngày xét xử, tội trạng của Mã Sở Đằng và toàn bộ đám người theo trướng lão sẽ chịu phân trần và kết tội, Mễ Nhiên từ sáng sớm đã tỉnh, cô ăn bận gọn gàng, chiếc áo len tăm trắng cao cổ mặc bên trong, chiếc quần cạp cao lót nhung bên trong ấm áp, ánh mắt cô lãnh đạm nhìn ra màn trời u ám. Từ ngoài cửa Dụ Khang Trạch bước vào, hắn thấy cô suy tư thì đi lại tủ lấy chiếc áo khoác lông lớn rồi tiến ra ghế ngoài ban công, nói nhỏ:

- A Nhiên, chúng ta đi

Mễ Nhiên giật mình rồi tập trung lại, cô đứng thẳng dậy rồi khoác tay vào chiếc áo Dụ Khang Trạch đang cầm giúp. Trời hôm nay đã lạnh còn mưa phùn, hai bầu má Mễ Nhiên đỏ ửng vì nẻ da, bàn tay cô lạnh ngắt vì từ sớm đã ngồi ngoài này. Dụ Khang Trạch cẩn thận khoác áo rồi cài cúc cẩn thận, trông cô bé nhỏ lọt thỏm trong áo khiến nam nhân chỉ uốn ôm chặt cứng cô trong lòng. Sau cùng hắn không làm thế, đơn giản vì hắn biết hôm nay Mễ Nhiên sẽ buồn nhiều, ngày xét xử của Mã Sở Đằng gợi lại cái chết của mẹ Mễ Nhiên. Dụ Khang Trạch nắm lấy bàn tay lạnh của nữ nhân, bàn tay hắn ấm nóng truyền hơi cho cô, cả hai lặng lẽ rời phòng rồi xuống dưới xe.

Trời mưa phùn, không khí xung quanh đặc quánh mù mịt khiến tâm trạng con người thêm phần nặng nề, trên xe, A Diên thì tập trung lái; Mễ Nhiên thì ngồi dựa ra sau, ánh mắt hờ hứng nhìn ra ngoài cửa kính; Dụ Khang Trạch thì lẳng lặng quan sát cô, mỗi người 1 công việc – rất tập trung. Đi chừng 40 phút là tới toà án xét xử, bên ngoài cổng đám phóng viên đã tập trung đông nghẹt. Từng hàng xe của người tới dự phiên toà được đi thẳng lối vào, A Diên đánh xe vào sảnh đỗ, trời mưa lất phất, trên xe ấm bao nhiêu thì xuống xe gió lại rít lên. Khang Trạch đi vòng sang bên kia mở cửa cho Mễ Nhiên, vòng tay ôm lấy cô trong lòng, giữ áo cài kín, chính hắn cũng cảm nhận trời hôm nay rét sâu hơn hẳn, giọng run run vì gió mạnh:

- Mễ Nhiên... mau vào thôi

A Diên đi theo bên cạnh che ô lớn cho cả hai, vào trong phòng kín thì chưa ổn định lắm, Mễ Nhiên đảo mắt nhìn 1 lượt rồi vị luật sư Cảnh Nhiếp xuất hiện, lịch sự:

- Xin chào, cậu tới rồi

Dụ Khang Trạch mau đáp:

- Vâng ngài Cảnh... Tôi mới tới

Mễ Nhiên đứng bên cạnh Khang Trạch, nhìn Cảnh Nhiếp rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

- Xin chào luật sư Cảnh... Rất cảm ơn vì sự giúp đỡ ngài