Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 82: Cơ hội xoay chuyển



Chiều hôm đó, trên dưới Niêm Mai Điện bận rộn thu dọn hành trang, bình minh hôm sau theo thánh giá xuất cung.

Quy tắc ở hành cung tuy không nghiêm bằng trong cung, cũng không chi đông tây lục cung như hoàng cung, các cung có chủ vị và cung tần ở cung, nhưng chỗ ở của phi tần vẫn có ranh giới rõ ràng.

Ngoại trừ hoàng hậu ở Phượng Hoàng Điện khí phái nhất, cung tần chủ vị còn lại ở các điện thì chỗ ở của nhóm phi tần là ở các, uyển, hoặc cư.

Năm trước khi tránh nóng Từ Tư Uyển ở Y Lan Các, hiện giờ thăng lên quý tần, nên dời tới điện ở. Nhưng vào hành cung, cung nhân dẫn đường dẫn họ rẽ trái rẽ phải, cuối cùng vẫn ngừng bước trước Y Lan Các.

Nguyệt Tịch vừa thấy liền muốn cãi cọ: "Nương nương của chúng ta dù bị cấm túc thì cũng là..."

Không đợi nàng ấy nói hết, Hoa Thần đã duỗi tay giữ chặt tay nàng ấy, Nguyệt Tịch lập tức im lặng.

Từ Tư Uyển làm như không nghe thấy, mỉm cười với hoạn quan dẫn đường: "Làm phiền." Dứt lời nàng nháy mắt.

Hoa Thần thưởng bạc theo lệ thường, khách sáo hành lễ: "Công công đi thong thả."

Hoạn quan kia cũng không nhiều lời, khom người cáo lui.

Từ Tư Uyển vào viện, lập tức vào phòng ngủ.

Đường Du dẫn các cung nhân đi thu dọn, chỉ có Hoa Thần và Nguyệt Tịch theo nàng. Đợi nàng ngồi xuống, Nguyệt Tịch không cam lòng nói: "Nương nương tốt tính quá rồi. Bệ hạ không vui là chuyện của bệ hạ, đâu đến phiên bọn họ chứ? Nếu cứ nhường nhịn như vậy nương nương sẽ còn chịu nhiều ủy khuất!"

Trong lúc Nguyệt Tịch oán giận, Hoa Thần mang trà tới. Từ Tư Uyển nhận chung trà, bình tĩnh nhấp một ngụm: "Gần đây ủy khuất phải chịu vốn không ít, không thiếu chuyện này, dù sao ăn mặc, chỗ ở đi lại đều là chuyện nhỏ, không cần tốn tâm tư đi tranh cãi."

"Nô tỳ chỉ là tức giận mà thôi." Nguyệt Tịch cắn răng, "Trước đây khi nương nương đắc sủng, lục thượng cục có ai không tươi cười chào đón? Bây giờ thì hay rồi, chỉ mới cấm túc mấy ngày bọn họ đã trở mặt như vậy."

"Được rồi." Hoa Thần vỗ tay Nguyệt Tịch, "Trong cung trước giờ đều như thế, có gì hiếm lạ?" Nói rồi nàng nhìn Từ Tư Uyển, chần chờ một giây, nói thẳng, "Có điều nương nương không phải người ngậm bồ hòn làm ngọt, hôm nay dễ nói chuyện như thế chắc là có tính toán khác đúng không?"

"Ngươi đúng là ngày càng khôn khéo." Từ Tư Uyển khẽ cười, "Trong cung chuyện cắt xén đồ ăn là bình thường, nhưng chuyện lớn như sắp xếp cung thất nếu chỉ do cung nhân làm thì đúng là quá to gan. Hành cung sắp xếp như vậy chẳng qua là bệ hạ làm cho ta xem thôi."

Nguyệt Tịch cả kinh: "Bệ hạ giận đến mức này ư?"

Từ Tư Uyển lắc đầu: "Hắn đương nhiên giận, nhưng lâu như vậy giận đã không còn chỉ là chuyện hôm đó, có lẽ là giận ta không đi tìm hắn, không thèm giải thích một câu."

Hoa Thần nghe vậy nhíu mày: "Ý chỉ cấm túc do bệ hạ hạ xuống, sao có thể trách nương nương không giải thích một câu? Dù bọn nô tỳ có thể tự do đi lại nhưng chuyện lớn như thế không đến phiên bọn nô tỳ đến ngự tiền nhiều lời."

"Thứ hắn muốn là thái độ." Từ Tư Uyển nhếch mép, "Dù bảo các ngươi đi không phù hợp, ta vẫn có thể thử bảo các ngươi mời hắn đến đây. Nhưng mấy ngày nay ta càng không có động tĩnh, an tĩnh đến mức như trong cung căn bản không có ta, hắn đương nhiên tức giận. Mà ta càng không cãi cọ càng không thanh minh sai lầm, hắn không có chỗ trút ra, chỉ có thể ngầm làm như vậy."

Nói tới đây, Từ Tư Uyển không khỏi muốn cười.

Nàng chưa từng nghĩ hắn là chính nhân quân tủ gì, nhưng đối với việc của hậu cung hắn chưa từng ngầm chèn ép người khác.

Hiện giờ như vậy là nàng ép hắn đến đường cùng.

Hoa Thần ngộ ra: "Nương nương cố ý?"

Từ Tư Uyển gật đầu: "Bây giờ lửa cháy cũng lớn rồi, nên cho hắn bậc thang đi xuống thôi. Mấy ngày tới các ngươi âm thầm chú ý động tĩnh bên phía Tư Yên, nếu ban ngày bệ hạ tới chỗ muội ấy, các ngươi liền qua đó, nói với Tư Yên là..."

Nói tới đây nàng đảo mắt nhìn lu sứ đựng băng đặt ở góc phòng ngủ.

Giữa hè nắng nóng, giải nhiệt đều dựa vào băng. Nhưng lục thượng cục gió chiều nào theo chiều ấy, gần đây băng đưa đến cho nàng luôn không đủ lượng, cũng có khi tuy đủ lượng nhưng toàn là đá nhỏ dễ tan.

Từ Tư Uyển nói: "Các ngươi nói với Tư Yên băng chỗ ta không đủ dùng, muốn mượn muội ấy một chút. Đến lúc đó bảo Đường Du đi, tự gã biết đúng mực."

"Vâng." Hoa Thần đáp, trong lòng sợ bận rộn lại quên chuyện quan trọng này, vì thế vừa rời khỏi phòng ngủ liền đi truyền lời cho Đường Du.

Hai ngày sau, việc ở Y Lan Các vẫn trì trệ. Sau chuyện Lâm thị mượn tay Tôn huy nga cài người cạnh Sở Thư Nguyệt, Từ Tư Uyển theo thân phận quý tần xin thêm cung nhân, hậu viện Y Lan Các không đủ chỗ ở, cung nữ nhỏ tuổi như Ninh Nhi chỉ đành đến phòng đại cung nữ như Hoa Thần Nguyệt Tịch chắp vá, bọn tiểu hoạn quan cũng phải đến ngủ cùng phòng với Đường Du.

Nhưng ủy khuất như vậy chỉ có hai ngày thôi. Hai ngày sau, buổi trưa hoàng đế đến Thiệp Hoa Uyển nơi Tư Yên ở, cùng Tư Yên dùng bữa.

Trùng hợp mấy ngày nay thời tiết rất nóng. Canh ba Đường Du từ Y Lan Các đến Thiệp Hoa Uyển, đến cửa viện mắt cũng không nâng, nói với hoạn quan canh gác ngoài cửa: "Quý tần nương nương có việc gấp muốn nhờ bảo lâm nương tử hỗ trợ."

Các cung nhân đều biết hai người là tỷ muội, hoạn quan nói ngay: "Bảo lâm nương tử đang ở trong phòng, ca ca cứ vào trong là được."

"Đa tạ." Đường Du gật đầu, vào viện.

Thánh giá đích thân tới, trong viện có vài cung nhân ngự tiền đứng hầu. Nhưng gã đi vội vàng, đầu cũng không nâng, tự nhiên mà không chú ý tới mấy người kia.

Cho đến khi bước vào cửa phòng, Đường Du vẫn không ngước mắt. Vòng qua bình phong gã đảo mắt mới cảm thấy không đúng, nhìn Tư Yên, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.

Hoàng đế và Tư Yên vừa dùng bữa xong, đang ngồi bên bàn trà nghỉ ngơi, hoàng đế đưa lưng về phía cửa phòng nên không thấy. Nhưng Tư Yên đã thấy Đường Du, cười nói: "Bên ngoài hình như có chuyện gì đó, thần thiếp đi xem."

Hoàng đế ừ một tiếng.

Tư Yên đứng dậy. Giữa gót sen nhẹ nhàng, hoàng đế không khỏi nhìn nàng ấy, tâm trạng trở nên bực bội.

Mới cách đây không lâu Tư Yên vì bất bình cho tỷ tỷ mà lỗ mãng cầu kiến đến Tử Thần Điện. Hắn gặp nàng, đêm đó lại lật thẻ bài của nàng, một nửa là vì giận tỷ tỷ nàng, một nửa là muốn tìm giai nhân khác, đẩy hình ảnh Từ Tư Uyển ra khỏi đầu óc.

Bởi vì gần đây hắn thấy mình rất lạ, rõ ràng giận nàng, nhưng lúc nào cũng nghĩ đến nàng. Trong lúc hắn nhàn hạ nàng luôn bất ngờ xuất hiện trong đầu hắn, đêm khuya lúc nằm mơ hay rảnh rỗi đọc sách cũng như vậy.

Nhưng nàng chỉ là phi tần bình thường mà thôi.

Hắn luôn nói với chính mình như vậy, nhưng vẫn không ngăn được sự xuất hiện của nàng. Hắn thường xuyên nhớ tới giọng nói ngọt ngào của nàng gọi hắn là phu quân, nhớ tới dáng vẻ nàng vui cười tức giận, cũng nhớ tới dáng vẻ động lòng người của nàng khi trên giường.

Mà Tư Yên lại khác.

Tỷ muội các nàng đều xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp lại không giống nhau. Từ Tư Yên đáng yêu hoạt bát, hình như lúc nào cũng vui vẻ, hắn cũng không nghĩ hoạt bát như vậy có gì không tốt, chỉ là khi ở bên nàng ấy lại càng nhớ đến Tư Uyển.

Tề Hiên tức giận nhấp ngụm trà.

Tư Yên ở bên ngoài hình như đang nói gì đó, hắn không có tâm trạng nghe, cho đến khi nàng quay lại, hắn thuận miệng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Tư Yên ưu sầu cúi đầu, nhẹ giọng: "Là hoạn quan chưởng sự của tỷ tỷ. Gã nói gần đây quá nóng, chỗ ở của Y Lan Viện không đủ, người nhiều càng nóng. Tỷ tỷ sợ bọn họ nóng, chỉ đành chia băng của mình xuống, nhưng số băng Thượng Cung Cục đưa đến cho tỷ ấy vốn không đủ dùng. Hôm nay tỉnh dậy, trên eo tỷ tỷ nổi mẩn đỏ, các cung nhân lo lắng nên lén tới mượn thần thiếp chút băng." Vừa nói Tư Yên vừa ngồi xuống, quan sát sắc mặt hắn, cẩn thận nói tiếp, "Chỗ thần thiếp không thiếu gì cả, thần thiếp đã sai người mang nửa số băng qua đó rồi."

Dứt lời nàng im lặng, nhưng vẫn ngước mắt nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Phát hiện anh mắt của nàng, hắn nhàn nhạt nói: "Có gì thì cứ nói."

Tư Yên cúi đầu: "Thần thiếp bệ hạ đang giận tỷ tỷ, nhưng... Thần thiếp và tỷ tỷ lớn lên cùng nhau, muốn đi thăm tỷ tỷ. Nếu chỉ là nổi mẩn thôi thì không có gì đáng ngại, nhưng lỡ bị cảm nắng..."

"Nàng đi đi." Hắn nói ngay.

Tư Yên sợ sệt: "Bệ hạ có trách thần thiếp không?"

"Trẫm trách nàng cái gì?" Hắn bật cười, lắc đầu, "Trẫm nhớ nàng vào cung là vì tỷ tỷ nàng. Nếu không có chuyện của Ngụy thị và Hộ thị khiến nàng chạy đến Tử Thần Điện cầu kiến, nàng có lẽ còn an tâm ở bên nàng ấy."

Hai má Tư Yên đỏ ửng, nỉ non: "Thần thiếp cũng ghi nhớ thánh ân..."

"Yên tâm đi, trẫm không trách nàng." Hắn khẽ cười, tự đứng dậy ra ngoài trước, "Đúng lúc trẫm cũng muốn đi dạo với nàng một lát."

Tư Yên thấy thế hơi ngẩn ra, vội đứng dậy, cùng hắn ra ngoài.

Hai người vừa ăn xong, tiêu thực như vậy vô cùng hợp lý, cứ thế mà chậm rãi đến Y Lan Các.

Ở Y Lan Các, Từ Tư Uyển vẫn nằm trên giường, cũng không trang điểm.

Đường Du về trước, đi cùng còn cả cung nhân đưa băng của Tư Yên. Bọn họp hợp lực đưa băng vào trong lu sứ, sau đó mấy người kia cáo lui, Đường Du cũng rời khỏi phòng để nàng một mình ở lại.

Qua một lúc, bên ngoài truyền tới tiếng cung nhân vấn an.

Trong phòng không có cung nhân, nhất thời không có ai gọi nàng rời giường trước. Từ Tư Uyển biết vẫn cố nằm, rất nhanh liền nghe tiếng rèm châu va nhau, qua mấy giây, Tư Yên đến bên mép giường: "Tỷ tỷ?"

Từ Tư Uyển vẫn không có phản ứng.

Tư Yên ngồi xuống, cẩn thận vỗ nhẹ bả vai nàng: "Tỷ tỷ, muội nghe nói tỷ tỷ không khỏe, sao trong phòng cũng không có ai vậy?"

Từ Tư Uyển không trả lời, cũng không quay đầu lại.

Tư Yên thấy thế cúi người đến gần mới nghe được hai chữ: "Tới rồi."

Tư Yên kêu lên: "Tỷ tỷ không sao chứ?" Vừa nói nàng vừa đưa tay sờ trán Từ Tư Uyển, thấy không sốt mới thở phào, ngồi thẳng dậy, "Muội biết tỷ tỷ không ngủ, tỷ tỷ nói gì với muội đi! Đám người của Thượng Cung Cục gió chiều nào theo chiều ấy, đây đâu phải lỗi của muội, muội đưa băng đến cho tỷ tỷ rồi."

Lúc này Từ Tư Uyển mới mở mắt: "Trời nóng, nhất thời buồn bực khó chịu thôi, muội không cần lo cho ta."

Tư Yên nhíu mày: "Tỷ tỷ trở nên ương bướng từ khi nào vậy? Muội không biết giữa tỷ tỷ và bệ hạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện không vui gì, nhưng tỷ tỷ đi tạ tội không được sao? Ngày xưa bệ hạ đối xử tốt với tỷ tỷ như thế, chắc chắn sẽ không không để ý tỷ tỷ."

Vài thước ngoài bàn trà, Tề Hiên nhíu mày, đang định nói lại ngậm miệng.

Tư Uyển khẽ cười: "Nguyên nhân chính vì trước đây ngài ấy đối tốt với ta, ta mới buồn. Ta cứ tưởng ngài ấy hiểu ta, ta cứ tưởng ta có thể coi ngài ấy là phu quân, làm bạn cả đời. Bây giờ mới biết tất cả đều là trăng trong nước hoa trong gương, ngài ấy căn bản chẳng để ý ta bao nhiêu cả. Tính ra ta phải đa tạ Lâm thị. Nếu không nhờ có ả, chỉ e ta còn sống trong mộng, tự cho mình tìm được phu quân phó thác cả đời!"

Tư Yên giật mình. Nàng vốn chỉ nói mình không hiểu câu "tới rồi", nhưng dù lý do ra sao, Từ Tư Uyển đã nói thẳng như vậy, dù nàng muốn khuyên thì cũng đã muộn.

Hoàng đế ở phía sau bực bội đứng dậy, sắc mặt xanh mét, sải bước ra khỏi phòng ngủ.

Từ Tư Yên quay đầu: "Bệ hạ!"

Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, chớp mắt đã không thấy đâu.

Từ Tư Yên vội chạy đến bên cửa sổ nhìn thì thấy các cung nhân trong viện đều quỳ xuống, hắn bỏ đi ra thẳng cửa viện.

"Tỷ tỷ..." Tư Yên luống cuống quay đầu, "Muội... Muội thấy Đường Du đột nhiên tới chỗ muội, tưởng tỷ tỷ muốn muội dẫn bệ hạ tới..."

Thái độ lạnh lẽo của Từ Tư Uyển tan đi, bật cười, ngồi dậy: "Ta đúng là muốn muội dẫn bệ hạ tới."

Từ Tư Yên cứng đờ: "Vậy sao tỷ tỷ còn dám nói thế? Bệ hạ đã rất tức giận, lời ngoài ý trong của tỷ tỷ đều giống đang trách ngài ấy."

"Dựa vào đâu mà ta không thể trách ngài ấy?" Từ Tư Uyển hỏi lại, "Ai nấy trong hậu cung thấy ngài ấy tức giận đều chỉ biết nhận tội thì có gì thú vị? Như vậy dù được ngài ấy khoan thứ thì cũng chỉ là hạ hạ sách mà thôi, chỉ càng khiến ngài ấy cảm thấy quá khứ ta thật sự từng phạm sai lầm, tương lai chỉ cần có chút sai sót, nợ mới nợ cũ ngài ấy sẽ cùng tính với ta. Cho nên ta phải khiến ngài ấy cảm thấy ta không sai, là ngài ấy sai. Chỉ có thể sai lầm lần này mới có thể mãi mãi trôi qua, muội đừng sợ."

"Nhưng sao có thể là bệ hạ sai chứ..." Từ Tư Yên vẫn hoảng loạn, "Hậu cung tính kế vốn không thể phơi bày ra ngoài ánh sáng. Tỷ tỷ gạt ngài ấy nhiều như vậy, ngài ấy..."

"Muội cứ yên tâm." Từ Tư Uyển nhìn về phía cửa sổ.

Ngoài cửa sổ giấy cung nhân san sát, đã không còn thân ảnh hoàng đế đâu, nàng nhớ lại dáng vẻ tức giận khi nãy của hắn, bật cười: "Nguyên nhân chính vì không thể phơi bày ra ánh sáng, ngài ấy mới càng không thể trách ta. Nếu ngay cả cửa ải này cũng không qua được, ta đúng là đã uổng phí tâm tư dành cho hắn."

...

Trước Y Lan Các, trên con đường nhỏ, hoàng đế đi rất gấp, Vương Kính Trung dẫn chúng cung nhân đuổi theo, ai nấy đều cúi đầu, không dám phát ra tiếng.

Đoàn người cứ thế trở về Thanh Lương Điện, mắt thấy hoàng đế tức giận, trước khi vào trong Vương Kính Trung nháy mắt ra hiệu, ý bảo cung nhân ở lại bên ngoài, còn mình vội vàng và nội điện.

Vào nội điện, gã xoay người đóng cửa. Hoàng đế tiếp tục đi về phía ngự án, nghiến răng cười lạnh: "Là trẫm chiều hư Thiến quý tần."

Vương Kính Trung co rúm lại, thấy hắn ngồi xuống liền vội đi pha trà mang qua, khuyên nhủ: "Bệ hạ bớt giận, Thiến quý tần nương nương không biết bệ hạ ở đó..."

"Chính vì không biết nên mới nói thật!" Hoàng đế giận tới bật cười, "Tự mình hay tính kế, còn có mặt mũi trách trẫm vắng vẻ nàng."

"Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận." Vương Kính Trung lại khuyên, "Bây giờ chắc quý tần nương nương đã biết bệ hạ vừa ở Y Lan Các, có lẽ lát nữa sẽ tới tạ tội. Đến lúc đó bệ hạ cứ xử lý là được, đừng tức giận hại thân."

Hoàng đế nghe vậy mới thôi, tiện tay cầm một quyển tấu chương lên xem, cười lạnh: "Chờ nàng ta, trẫm sẽ phế nàng."

Vương Kính Trung nín thở, trong lòng cười nhạo: Đã muốn phế vị, sao không trực tiếp hạ chỉ chứ?

...

Y Lan Các.

Sau khi hoàng đế đi, Từ Tư Uyển xuống giường, thay y phục trang điểm.

Tư Yên tạm thời bị nàng giữ lại, bởi vì tuy băng ở Y Lan Các đúng là không đủ dùng nhưng chưa thiếu đến tình trạng này. Mà Tư Yên vị phân vốn không cao, số băng có cũng hữu hạn, đưa nửa số băng tới đây buổi tối chắc chắn không đủ dùng, không bằng giữ muội ấy ở lại cho mát.

Tỷ muội hai người chơi cờ, về kỳ nghệ Tư Yên kém hơn Tư Uyển nhưng hôm nay nước đi có phần tinh diệu, Tư Uyển không khỏi tán thưởng: "Tiến bộ đi."

Một ván cờ kéo dài từ giờ ngọ đến chạng vạng vẫn chưa phân thắng bại, thấy sắc trời đã tối, Từ Tư Uyển sai người thu dọn bàn cờ, truyền thiện.

Bếp nhỏ đã chuẩn bị sẵn, bên này phân phó một tiếng, đồ ăn rất nhanh đã được mang lên. Hai tỷ muội ngồi vào bàn, Tư Yên đảo mắt thấy thức ăn kém hơn mấy ngày trước, thở dài: "Thượng Thực Cục đúng là quá đáng. Bếp nhỏ của tỷ tỷ đúng là tận tâm, rõ ràng không đủ nguyên liệu nấu mà vẫn có thể làm ra từng này."

"Ừ." Từ Tư Uyển thản nhiên ăn miếng cơm trắng, "Chờ sự việc trôi qua, nên thưởng nên phạt ta đều nhớ hết."

Rồi cả hai an tĩnh ăn, mới ăn được một lúc, bên ngoài bỗng ầm ĩ. Từ Tư Uyển ngước mắt nhìn, Tư Yên cũng ngoài người, mắt thấy trong bóng đêm có người tới đưa băng, Tư Yên trầm giọng: "Bây giờ mới đưa băng tới? Tin tức của họ nhanh thật."

Còn chưa dứt lời, tiếng cười từ bên ngoài truyền đến: "Chắc muội nghe nói rồi đúng không? Quả nhiên náo nhiệt, muội muội của muội đúng là có chút bản lĩnh."

Oánh tiệp dư hưng phấn đi vào, vừa nói xong liền thấy Tư Yên ở đây, gương mặt cứng đờ.

Tư Yên sửng sốt: "Hôm nay thần thiếp không hề tới Tử Thần Điện, sao thế?"

Oánh tiệp dư nhìn đồ trên bàn, phân phó Hoa Thần: "Ta cũng chưa ăn, thêm chén đũa cho ta." Dứt lời nàng tự tìm chỗ ngồi xuống, "Ta vừa nghe nói bệ hạ ở Thanh Lương Điện nổi trận lôi đình! Cung nhân quản lý băng của Thượng Cung Cục đều bị ăn đòn, hai tên đương trị hôm nay bị trực tiếp tống cổ đi làm khổ dịch. Nữ quan thượng cung bị giáng tứ cấp, bệ hạ sau đó còn phái nữ quan ngự tiền đắc lực khác đi quản lý Thượng Cung Cục."

Tư Yên thốt lên: "Có chuyện gì vậy?"

"Thì đó." Oánh tiệp dư chỉ cung nhân vội mang băng tới ở bên ngoài, "Nguyên nhân đó. Cho nên ta mới tưởng muội đi cáo trạng, sao hả, không phải à?"

"Cũng coi như vậy." Tư Uyển cười cười, "Hôm nay muội nóng đến khó chịu, sai Đường Du qua mượn muội ấy chút băng, đúng lúc gặp bệ hạ ở đó, cũng tới đây một chuyến. Có điều muội còn chưa nói gì ngài ấy đã đi rồi, muội không ngờ ngài ấy lại tức giận như vậy."

Nàng kể cực kỳ đơn giản, nhưng Oánh tiệp dư thoáng tưởng tượng cũng hiểu, cười nhạo: "Muội đó. Đám người Thượng Cung Cục kia cũng đáng đời, sớm nên có người trừng trị họ. Trong cung số người sủng ái vốn không nhiều, bọn họ cứ khi dễ những người còn lại, đúng là không nói lý lẽ."

Việc này Từ Tư Uyển cũng không ngờ. Nếu nghĩ theo hướng đó thì nên nói là hoàng hậu thất trách.

Có điều phượng thế hoàng hậu không tốt, ngày ngày phải củng cố hậu vị của mình, còn bận tâm nhi tử vốn đã vô cùng gian nan.

Nếu đã gian nan như vậy, hậu vị kia chi bằng nhường cho người khác ngồi đi.

Từ Tư Uyển khẽ cười, duỗi tay gắp miếng thịt kho tàu hải sâm bỏ vào chén Tư Yên.

Oánh tiệp dư thấy thế cũng gặp một miếng, vừa cắn một cái liền nhíu mày: "Hải sâm này không béo, ăn cũng không ngán. Mấy ngày nữa kêu bếp nhỏ làm thêm, chúng ta cùng dùng."

"Mấy ngày nữa?" Tư Uyển khẽ cười, "Ngày mai luôn đi. Qua mấy ngày nữa chỉ sợ lại bận, không rảnh gặp nhau."

"Được thôi." Oánh tiệp dư sảng khoái đồng ý.

Nhưng hôm sau, Oánh tiệp dư lại không thể tới đây bởi vì hoàng đế tới cung của nàng ấy cả một ngày.

Sau đó bảy tám ngày liên tiếp hắn đều rất "bận", hoặc là vì chính vụ, hoặc là vì lưu luyến trăm hoa.

Hắn đột nhiên sa vào sắc đẹp mà trước nay chưa từng có, chỉ cần trong triều không có việc gì, hắn sẽ tới chỗ của phi tần, ngay cả mấy tiểu phi tần không được sủng ái ban ngày cũng có thể dùng bữa với hắn, nếu là ngày thường, nhiều nhất chỉ khi thị tẩm các nàng mới được diện kiến thánh nhan.

Đột nhiên khác thường như vậy đương nhiên có nội tình.

Tới cuối tháng năm, Từ Tư Uyển nghe nói hắn bỗng nhiên tới hầu bệnh thái hậu cả ngày, tuy không cần hắn tự mình làm gì cả nhưng tấm lòng hiếu thảo này vẫn khiến hậu cung giật mình.

Nàng bật cười thành tiếng: "Hắn sống khó yên nhiều ngày như vậy vẫn không chịu tới gặp ta? Nam nhân đúng thật là, có khi ta thật sự không hiểu nổi."

Có điều sự hoang mang này sau hai ngày đã được cởi bỏ.

Bởi vì Thôi ma ma - trợ thủ đắc lực nhất của thái hậu tự mình tới Y Lan Các: "Hôm nay thái hậu nương nương cảm thấy khá hơn một chút, nghĩ đã nhiều ngày không gặp được quý tần, muốn mời quý tần qua trò chuyện."

Từ Tư Uyển nghe vậy buông sách, nghĩ nghĩ, gật đầu: "Gần đây không thể tẫn hiếu với thái hậu nương nương là lỗi của ta. Xin ma ma chờ một chút, ta lập tức qua ngay."