Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 83: Phục sủng



Thôi ma ma hành lễ: "Vâng." Nói xong bà lui ra gian ngoài chờ nàng.

Từ Tư Uyển gọi Hoa Thần vào giúp mình sửa sang trang dung rồi theo Thôi ma ma đến Thọ An Điện.

Bấm tay tính toán, đã hơn tháng nàng không gặp thái hậu, trên đường cẩn thận hỏi thăm bệnh tình của thái hậu, Thôi ma ma nghe vậy nhíu mày, than dài thở ngắn: "Nắng nóng gian nan. Mấy ngày trước thái hậu miễn cưỡng khá hơn một chút, lại bị nắng nóng giày vò, bệnh càng nặng hơn. Gần đây lúc nào cũng đau bụng, không ăn uống được, ban đêm cũng trằn trọc khó ngủ."

Từ Tư Uyển ưu sầu: "Thái hậu tuổi đã cao, cứ như thế đúng là khiến người ta lo lắng."

"Đúng vậy." Thôi ma ma lại thở dài.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, không bao lâu đã tới Thọ An Điện. Tiền điện im ắng, Thôi ma ma dẫn Từ Tư Uyển đi thẳng vào trong, đến trước tẩm điện, có cung nữ ra nghênh đón, hành lễ: "Quý tần nương nương an. Tuy hôm nay thái hậu nương nương nói muốn gặp nương nương nhưng khi nãy đã thiếp đi, nương nương người xem..."

Từ Tư Uyển gật đầu: "Không sao, ta chờ một chút."

Cung nữ kia khom người: "Vất vả cho nương nương. Vậy nương nương qua trắc điện phía tây nghỉ ngơi một lát đi, nô tỳ phân phó bếp nhỏ chuẩn bị ít trà bánh mà nương nương thích."

"Được." Từ Tư Uyển mỉm cười, theo lời qua trắc điện trước.

Trắc điện phía tây có thể xem là một thư phòng, ngoại trừ bàn trà còn có một mặt tường toàn là kệ sách.

Từ Tư Uyển đi lấy một quyển sách rồi tới bên bàn trà ngồi đọc.

Hoa Thần dâng trà, gặp cung nữ mang điểm tâm lên ở trước cửa, cùng vào điện. Từ Tư Uyển đọc được hai trang sách, bỗng nghe bên ngoài có tiếng vấn an.

Nàng chưa kịp ngẩng đầu, cửa trắc điện đã mở.

Nàng cứng đờ, vội đặt quyển sách xuống, đứng dậy hành lễ: "Bệ hạ thánh an."

"Miễn đi." Hắn thản nhiên nói.

Nàng không hề ngước mắt, khom người muốn lui ra ngoài: "Thần thiếp cáo lui."

"Thiến quý tần." Hắn gọi nàng lại.

Nàng dừng bước, nhưng vẫn cúi đầu.

Tề Hiên ngồi xuống nhìn ngắm kiều dung đã lâu không gặp, chau mày: "Trẫm cấm túc nàng, nàng hình như rất tức giận."

"Thần thiếp không dám." Nàng cúi đầu, thần thái kính cẩn nghe theo, giọng điệu lạnh nhạt.

Hắn lộ vẻ bất mãn, chỉ im lặng nhìn nàng.

Nàng cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Nếu bệ hạ không còn phân phó nào khác, thần thiếp xin cáo lui trước."

Trái tim Tề Hiên như bị thứ gì đó đè nặng, thấy nàng thật sự có ý định ra ngoài, cắn răng: "Nàng là đang giận dỗi với trẫm hay là thật sự có chuyện gì mà trẫm không biết, khiến nàng thấy ủy khuất hả?"

Nàng giật mình, đờ đẫn không biết trả lời thế nào.

Hắn đi tới trước mặt nàng, giữ bả vai nàng lại: "Hôm đó ở Y Lan Các, những lời nàng nói với bảo lâm thực chất là cố ý nói cho trẫm nghe có phải hay không!"

Từ Tư Uyển hoảng loạn ngẩng đầu, không dám tin mà nhìn hắn. Nhưng giây tiếp theo, nàng lại cười giễu, gạt tay hắn ra, lùi một bước: "Bệ hạ đều tin đúng không... Lời Lâm thị nói, tất cả bệ hạ đều tin! Bây giờ ở trong mắt bệ hạ thần thiếp chỉ là độc phủ giỏi tính kế, vậy sao bệ hạ không tha cho Lâm thị một mạng mà cứ khăng khăng là thần thiếp hại ả vậy!"

"Đây là hai việc khác nhau." Ánh mắt hắn nhìn nàng như một bốc cháy, "Nếu có ủy khuất gì, nàng cứ nói là được, trẫm nghe."

Hai chữ "trẫm nghe" đã là sự thoái nhượng cực lớn của hắn.

Nhưng nàng không muốn dừng ở đây.

Nàng cười khinh: "Lâm thị chỉ nói mấy câu đã khiến bệ hạ buồn bực đến bây giờ, có thể thấy bệ hạ chưa bao giờ tin thần thiếp. Vậy thần thiếp thà không gặp bệ hạ, miễn cho giao phó trái tim sai người, cuối cùng tự làm mình bị thương!"

"Từ Tư Uyển!" Lần đầu hắn gọi cả họ lẫn tên của nàng như vậy, ngữ điệu tất giận khiến nàng muốn khóc. Hắn cố kiềm chế cảm xúc, "Nàng đừng có được một tấc lại tiến một thước."

"Được một tấc lại tiến một thước?" Nàng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt không hề giận dữ mà chỉ có mệt mỏi và thất vọng.

Im lặng một lúc lâu, nàng bình tĩnh lại, đưa tay lau nước mắt, bật cười: "Bệ hạ nên biết đây là Thọ An Điện của thái hậu nương nương. Thần thiếp phụng mệnh tới vấn an thái hậu nương nương, vì thái hậu nương nương đang ngủ nên mới chờ ở trắc điện. Bệ hạ dù không tin thần thiếp cũng không nên hoài nghi việc gặp nhau hôm nay là do thần thiếp tính kế. Thần thiếp không dám kháng chỉ ra ngoài đi lại, càng không có bản lĩnh tính kế thái hậu nương nương, buộc bà ấy làm việc cho thần thiếp."

"Trẫm không có ý đó."

"Vậy tại sao bệ hạ lại trách thần thiếp được một tấc lại muốn tiến một thước?" Nàng cười bất lực, "Việc hôm nay không phải thần thiếp có ý định muốn gặp bệ hạ, không phải thần thiếp lạt mềm buộc chặt. Từ ngày Lâm thị chết, thần thiếp đã chuẩn bị tâm lý bị bệ hạ nhốt ở Niêm Mai Các các đời, hoặc là sau này dời đến lãnh cung cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng hôm nay... Thần thiếp ở trong mắt của bệ hạ chật vật đến thế sao? Ngay cả việc mới gặp nhau cũng khiến bệ hạ sinh nghi. Nếu đã thế, xin bệ hạ hạ chỉ biếm thần thiếp vào lãnh cung, miễn cho lại xảy ra hiểu lầm khác."

Dứt lời nàng nhìn hắn, thấy hắn không nói gì, nàng lại hành lễ, cáo lui.

"Quý tần!" Hắn gào to.

Nàng ngoảnh mặt làm ngơ, không hề dừng bước.

"A Uyển!"

Hắn sửa cách xưng hô, nàng vẫn không ở lại, khoảnh khắc tới cửa điện, nàng xoay người mở cửa, nhưng vừa đẩy, phía sau bỗng trở nên nặng trĩu.

Hắn ôm chặt lấy nàng, mặc kệ nàng cứng đờ ở trong lòng hắn.

Hắn bất lực thở dài: "A Uyển, trẫm nhớ nàng."

Tốt, đây là thứ nàng muốn.

Nhưng nàng vẫn lạnh nhạt nói: "Đây là chỗ ở của thái hậu, xin bệ hạ tự trọng."

"Trẫm biết mấy ngày nay nàng chịu ủy khuất." Hắn nhẹ giọng, "Nhưng Ngụy bảo lâm và Hồ tài tử đã bị trẫm phạt rồi, Thượng Cung Cục trẫm cũng xử lý. Nàng còn gì không hài lòng nữa, ngồi xuống nói với trẫm được không? Cũng không thể tránh trẫm cả đời như vậy."

Nàng buông lỏng đúng lúc, không hề ương ngạnh với hắn, chỉ bất lực thở dài: "Bệ hạ muốn nghe cái gì?"

"Trẫm muốn nghe nàng nói thật. Có ẩn tình gì trẫm không biết, nàng cứ nói với trẫm, trẫm không trách nàng."

Trong vô hình đây là sự ép buộc.

Hắn ép nàng phải giải thích, ép bản thân có lý do không so đo với nàng, để họ có thể nối lại tình xưa.

Đây cũng là điều nàng muốn. Nhưng nhất thời nàng không khỏi tò mò, tò mò hắn tại sao lại quyến luyến nàng như vậy.

Là vì nhu tình mật ý trước đây, hay là những vui thích trên giường nàng mang đến cho hắn?

Nhưng lời này chung quy không thể hỏi ra. Từ Tư Uyển rũ mắt che giấu ý cười, cơ thể run nhẹ.

Hắn nhận thấy nàng buông lỏng, cánh tay cũng thả lỏng một chút, không còn ôm nàng quá chặt. Nàng xoay người đối diện với hắn nhưng vẫn cúi đầu, nỉ non: "Có câu không thể xâm phạm quân ủy, thần thiếp lại chưa từng sợ bệ hạ. Nhưng lần này, bệ hạ làm thần thiếp sợ."

"Là trẫm không tốt." Vô hình trung hắn lại thoái nhượng, "Hôm ấy trẫm quá tức giận nên nóng vội."

Nàng vẫn cúi đầu: "Gần đây thần thiếp không ngủ được, thường hay nghỉ có phải thần thiếp đã làm gì sai không thể khiến bệ hạ vừa lòng hay không."

Hắn vội thốt lên: "Sao nàng lại nói như vậy?"

Nàng cười khổ: "Khi thần thiếp mềm lòng, bệ hạ luôn nói thần thiếp quá lương thiện, không thể tự bảo vệ mình, sau này sẽ chịu thiệt thòi lớn. Nhưng khi thần thiếp học được cách tự bảo vệ, bệ hạ lại trách thần thiếp quá nhiều tâm kế, đối xử với thần thiếp như bỏ đôi giày rách." Nói tới đây nàng lại rơi nước mắt, ngẩng đầu, "Bệ hạ muốn thần thiếp phải thế nào đây? Không bằng cứ nói rõ ra, sau này thần thiếp cũng biết nên làm thế nào."

"... Không phải trẫm trách nàng quá nhiều tâm kế." Bị nàng trách cứ mà hắn hoảng loạn, vội giải thích, "Chỉ là nàng không nên giấu trẫm như vậy, còn tính kế luôn trẫm."

"Nhưng thần thiếp có thể làm gì!" Nàng đột nhiên khóc lớn, nước mắt trào ra nhưng sợi dây trân châu bị đứt, "Trong lòng thần thiếp chỉ có mỗi bệ hạ, nhưng trong lòng bệ hạ... Có nhiều người trong hậu cung như vậy. Lâm thị... Lâm thị hầu hạ bệ hạ nhiều năm cũng từng sủng quan lục cung... Mọi chuyện thần thiếp đều muốn nói thẳng với bệ hạ, nhưng thần thiếp không biết bệ hạ sẽ tin ai. Thần thiếp không thể đánh cược... Lâm thị... Lâm thị muốn lấy mạng của thần thiếp, bệ hạ biết mà... Rõ ràng bệ hạ biết cả, lại còn trách thần thiếp giấu giếm. Bệ hạ để tay lên ngực tự hỏi đi, nếu ngay từ đầu thần thiếp nói với bệ hạ, bệ hạ có tin thần thiếp không? Huống hồ bọn họ ở trong tối, thần thiếp ở ngoài sáng, dù tin thần thiếp, bệ hạ có thể giúp thần thiếp ngăn đao quang kiếm ảnh hết lần này tới lần khác sao..."

Nàng càng nói càng lộ vẻ ủy khuất, lắc đầu liên tục, giãy giụa trong lòng hắn. Hắn ôm nàng thật chặt không chịu buông ra, nàng lại cố sức đẩy hắn.

"Hiện giờ thần thiếp chỉ cảm thấy may mắn là khi đó mình chưa nói gì cả, bởi vì bệ hạ không tin thần thiếp! Cho dù biết Lâm thị không có ý tốt, thần thiếp chỉ tương kế tựu kế, bệ hạ vẫn trách thần thiếp!"

"A Uyển!" Hắn ôm nàng thật chặt, muốn nàng bình tĩnh lại.

Nàng nhất quyết không chịu thua mà tránh né, lúc tránh được, toàn thân lại mềm nhũn, tuy hắn cuống quít muốn ôm nàng nhưng nàng vẫn ngã ngồi xuống đất.

"Hậu cung nhiều tỷ muội như vậy, ai ai ở trong lòng bệ hạ cũng đều tốt đẹp. Thần thiếp chỉ muốn bảo vệ cái mạng này của mình, muốn bầu bạn lâu dài bên cạnh bệ hạ, thần thiếp sai rồi sao!"

Hắn ngồi xổm xuống ôm nàng, bất lực trả lời câu chất vấn: "Không có."

Nàng mệt mỏi nằm trong lòng hắn, trang dung tinh xảo sớm đã bị nước mắt làm nhòe, nàng vẫn vì hai chữ này mà khóc lớn: "Tại sao một câu bệ hạ cũng không chịu nghe thần thiếp giải thích! Có phải bệ hạ ghét thần thiếp không! Bệ hạ không thích thần thiếp... Không thích còn tới trêu chọc thần thiếp!"

Câu đầu tiên là oán giận hợp tình hợp lý, câu sau lại là càn quấy, giống như khóc đến ngốc.

"A Uyển... Hắn thở dài, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng, "Trẫm không hề ghét nàng."

Bực bội quẩn quanh trong lòng mấy ngày nay theo tiếng khóc của nàng mà biến mất chẳng còn sót lại gì, hắn bỗng cảm thấy bản thân trách lầm nàng, lại phát hiện dù bản thân không sai, hành động của nàng cũng không đến mức không thể tha thứ.

Ý niệm này dẫn dắt hắn tiếp tục: "Gần đây trẫm cũng nghĩ việc ác là do Lâm thị làm, nàng chỉ tương kế tựu kế, là trẫm không nên trách nàng như vậy."

Từ Tư Uyển nức nở, môi đỏ che lấp lại dấy lên ý cười yêu tà.

Lời này hết sức quan trọng. Những sai lầm đó vốn là tội chết nhưng nàng muốn hắn bỏ qua tất cả cho nàng, thậm chí còn dung túng nàng hơn người khác.

Dung túng một khi đã cho, hắn sẽ từ từ thích ứng, mà bất tri bất giác cũng sẽ ngày càng cho nhiều hơn.

Một sủng phi đang hưởng dụng sự dung túng vô tận của đế phương luôn có thể làm ra rất nhiều chuyện.

Vì thế nàng cho hắn mặt mũi đúng lúc, tiếng khóc dần nhỏ đi, cuối cùng chỉ còn lại tiếng khụt khịt.

Tề Hiên không dám nói nặng câu nào nữa, đỡ nàng đứng dậy, thấy nàng khóc đến hỏng trang dung, ý cười cũng trở nên cẩn thân: "Rửa mặt rồi trang điểm đi, lát nữa còn đi gặp mẫu hậu."

"Vâng." Nàng gật đầu, ngoan ngoãn đi về phía bàn trang điểm, một tay vẫn còn giữ ống tay áo hắn không cho hắn đi.

Hắn nắm tay nàng, bật cười: "Trẫm đi gọi người."

Nàng lập tức quay mặt đi, hai mắt vẫn còn treo nước mắt nhìn hắn chằm chằm. Hắn không đành lòng, vì thế kéo nàng đi đến cạnh cửa: "Hoa Thần."

Bị hắn gọi, Hoa Thần ở bên ngoài vội đáp: "Bệ hạ?"

"Chuẩn bị nước, hầu hạ nương nương các ngươi rửa mặt trang điểm." Hắn nói.

Hoa thần đáp vâng, không bao lâu đã mang nước ấm tới, cùng Nguyệt Tịch và Lan Huân đẩy cửa đi vào.

Từ Tư Uyển ngồi trước bàn trang điểm rửa mặt, Hoa Thần tới giúp nàng trang điểm. Cạnh bàn không có chỗ nào khác để ngồi, hoàng đế tùy ý đứng cạnh, tay cầm cây trâm mới tháo từ búi tóc nàng xuống.

Cây trâm được làm từ vàng, khắc thành hình bông hoa, phía trên điểm xuyết trân châu vô cùng đơn giản.

Hắn nhìn một lát, không nhìn ra đây là hoa gì, liền thuận miệng hỏi.

Từ Tư Uyển ngước mắt nhìn, cười nhận lấy: "Là đồ mi."

"Đồ mi?" Hắn nhíu mày, sau đó lại bật cười, "Nở rực rỡ rồi lụi tàn, câu này ở trong cung không được may mắn, nàng không kiêng dè sao?"

"Có gì mà kiêng dè? Tất cả giai than đều là văn nhân mặc khách sở phụ, nói bản thân không có gì thú vị thì sao còn trách người ta không may mắn." Lúc hai người nói chuyện, Hoa Thần đã chỉnh búi tóc cho nàng, nàng nhìn Hoa Thần đeo trâm lên cho nàng, rồi nghiêng đầu nhìn hắn, "Nếu thần thiếp không nói nó là đồ mi thì có phải vẫn còn đẹp không?"

Hắn bật cười: "Dù biết là đồ mi thì vẫn rất đẹp. A Uyển của trẫm khuynh quốc khuynh thành, mang cái gì cũng đẹp."

Từ Tư Uyển nghe vậy cúi đầu cười, trong lòng lại nghĩ làm hai cây trâm đồ mi này chẳng qua là vì hai con tốt Phương thị và Trịnh thị mà thôi, đợi nàng gom đủ trâm vàng, nhất định phải cho hắn xem đẹp thế nào.

Phi tần trang điểm phức tạp, Từ Tư Uyển vừa mới sẵn sàng, thái hậu liền tĩnh. Thôi ma ma tới gõ cửa, hoàng đế liền cùng Từ Tư Uyển qua tẩm điện.

Thái hậu vừa ngủ trưa dậy tinh thần khá tốt, tuy sắc mặt có hơi mệt mỏi như thấy họ cùng tới vẫn tươi cười: "Nghe nói gần đây Thiến quý tần làm con không vui, không ngờ hai con có thể cùng đến."

Từ Tư Uyển hành lễ chào hỏi, đảo mắt nhìn, thấy hắn thoáng cứng đờ.

"Khụ." Hắn ho một tiếng, "Ít việc nhỏ thôi, nhi thần lập tức giải cấm túc cho nàng ấy, tránh cho mẫu hậu đau lòng."

Thái hậu không tỏ ý kiến, bà vẫy tay với Từ Tư Uyển: "Qua đây, ngồi bên cạnh ai gia."

Từ Tư uyển cúi đầu đi tới ngồi vào mép giường thái hậu, thái hậu nhìn nàng, tuy đã trang điểm ổn thỏa nhưng vẫn có thể thấy được manh mối vừa mới khóc.

Thái hậu thầm thở dài.

Có câu nam nhân không chịu nổi nước mắt nữ nhân, nhưng phi tần hậu cung quá nhiều, chỉ với nước mắt muốn đế vương đau lòng không phải chuyện dễ. Mà một giấc ngủ này của bà cũng không phải quá dài nhưng mới đây hai người đã nối lại tình xưa, có thể thấy Thiến quý tần rất có bản lĩnh.

Điểm mấu chốt là hôm nay gặp nhau vốn là do hoàng đế nhờ bà nên mới có.

Xưa nay phi tần hậu cung nếu phạm tội, nhẹ thì phạt lương bổng, nặng thì bị biếm vào lãnh cung, nhưng Thiến quý tần bị cấm túc lại không rõ nguyên do, ngay cả thái hậu như bà cũng không hỏi ra duyên cớ.

Nhưng hỏi thăm không được thường mới là chuyện lớn.

Nghĩ vậy, thái hậu càng bất ngờ. Điều này chứng minh dù tức giận hoàng đế vẫn che chở nàng, thoạt nhìn dường như theo bản năng không muốn mất đi nàng.

Thái hậu chưa từng thấy nhi tử của mình như vậy.

Bà không hề cảm thấy có gì không ổn cả, bởi vì hậu cung luôn có sủng phi, so với Oánh quý tần, Thiến quý tần có xuất thân cao hơn, hành sự cũng khéo léo.

Mà với xuất thân như Thiến quý tần, vì nhà mẹ đẻ, thường là sẽ càng hành sự cẩn thận, càng không vì chút sủng ái mà làm ra chuyện ảnh hưởng tới thánh thể. Nếu hoàng đế nhất định muốn sủng, người làm mẫu thân này thà hắn sủng Thiến quý tần.

Thái hậu châm chước đúng mực, bỗng nghĩ tới hoàng hậu.

Hoàng hậu là nguyên phối của hoàng đế, cũng rất khéo léo, còn sinh trưởng tử cho hoàng đế. Nhưng nguyên nhân chính vì sinh được trưởng tử mà ngọc thể từ đó thiếu an, như sợi dây đàn căng chặt.

Tâm trạng như vậy sẽ luôn có địch ý với mọi chuyện.

Thái hậu trầm mặc một hồi, nắm tay Từ Tư Uyển: "Con tận tâm phụng dưỡng bệ hạ, ai gia cũng rất thích. Ai gia có mấy câu muốn dặn dò con."

Từ Tư Uyển gật đầu, thái độ kính cẩn nghe theo: "Thái hậu nương nương cứ nói."

Ánh mắt thái hậu dời xuống bụng nàng: "Thứ nhất là chuyện hài tử. Hiện giờ hoàng tử công chúa trong cung không nhiều lắm, con phải tận lực, dưới gối cần có hài tử mới đúng."

Từ Tư Uyển mỉm cười: "Vâng, thần thiếp xin ghi nhớ."

Thái hậu nói tiếp: "Thứ hai, dù con có được sủng ái thì cũng không được quên việc kính trọng hoàng hậu. Nàng ấy là trung cung, còn có hoàng trưởng tử, nếu giữa các con hoàng hậu và sủng phi tranh chấp, đến cuối cùng không khỏi lưỡng bại câu thương. Ai gia là người từng trại, biết các phi tần một khi được sủng ái sẽ có chút tâm tư, mưu cầu xa vời, cũng có người sợ mình được thỉnh sủng mà bị hận, không thể không tranh. Ai gia thấy con là người thông minh, chắc sẽ không lo sợ như vậy đâu. Còn bên phía hoàng hậu... Nàng ấy không phải người không bao dung. Nếu con không đi quá giới hạn, nàng ấy sẽ không để con chịu ủy khuất. Hai con có thể thê thiếp hòa thuận mới là phúc của hậu cung.

Lần này không đợi Từ Tư Uyển đáp, hoàng đế đã nói trước: "A Uyển luôn giữ lễ nghĩa, mẫu hậu yên tâm."

"Ai gia biết nàng hiểu chuyện." Thái hậu khẽ cười, "Chỉ là rảnh rỗi không có gì làm nên dặn dò hai câu thôi."

Từ Tư Uyển nói ngay: "Lời dặn của thái hậu nương nương thần thiếp sẽ dụng tâm ghi nhớ, nhất định sẽ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của phi thiếp, tuyệt đối không vì lòng riêng mà khiến bệ hạ khó xử."

"Tốt lắm." Nói rồi, thái hậu sai người đi lấy bộ trang sức bằng ngọc là của hồi môn của mình năm xưa thưởng cho nàng.

Hai người ngồi trò chuyện với thái hậu một lát, Từ Tư Uyển xin cáo lui trước.

Trên đường về Y Lan Các, đến chỗ không người, Hoa Thần oán trách: "Thái hậu nương nương sống hơn nửa đời người trong cung mà vẫn không nhìn thấu hoàng hậu nương nương sao? Nói cứ như hoàng hậu nương nương rộng lượng lắm."

"Do ngươi nghe không hiểu." Từ Tư Uyển bật cười, "Nếu thật sự cảm thấy hoàng hậu rộng lượng, thái hậu đã không nói những lời hôm nay, dặn dò như vậy là vì bà ta là mẫu thân không thể để xảy ra chuyện, cho nên muốn cân bằng hai bên."

Từ đây có thể thấy thái hậu không chỉ biết hoàng hậu không đơn giản mà cũng biết nàng không đơn giản.

Chẳng qua thái hậu không đoán được tính toán sâu nhất trong lòng nàng.

Không ai vô cớ hoài nghi xuất thân của nàng, cũng không ai vô cớ hoài nghi sủng phi chạm tay là bỏng bên cạnh hoàng đế lại muốn lấy mạng hoàng đế, đây mới là lớp da tốt nhất nàng vẽ được.

Chạng vạng hôm đó, trước khi Từ Tư Uyển truyền thiện, cung nhân ngự tiền tới Y Lan Các mời nàng qua Thanh Lương điện dùng bữa.

Lần này, Từ Tư Uyển sai người chuẩn bị bộ liễn, giống trống khua chiêng tới Thanh Lương Điện.

Thời gian nàng bị cấm túc không ngắn, trên đường trong cung đã lâu không thấy nàng, đột nhiên xuất hiện như vậy, các cung nhân chào hỏi đều không khỏi ngây ra. Lại thấy nàng đi về phía Thanh Lương Điện, nghị luận lập tức lan truyền khắp nơi.

Việc này hoàng đế đương nhiên không để ý. Nàng vào Thanh Lương Điện, hắn đang đi dạo vòng vòng bên trong, thấy nàng ta liền cười khổ: "Vốn định vừa rời khỏi Thọ An Điện sẽ lập tức gọi nàng tới đây, không ngờ chính vụ quấn thân, đến giờ mới được nghỉ."

"Thần thiếp không sao, nhưng bệ hạ đừng để mình quá mệt mỏi."

Hắn lắc đầu, thuận miệng nói: "Bỗng có chút tấu chương khẩn thôi, là chuyện lũ lụt ở Giang Nam."

Lũ lụt.

Tâm trạng Từ Tư Uyển trầm xuống.

Lũ lụt, hạn hán, nạn châu chấu, ôn dịch, tuyết tai, những tai họa này hằng năm đều có, nếu vấn đề quá nghiêm trọng thiên tử còn phải hạ chiếu tự nhận tội.

Nếu tai họa xảy ra vào thời bình, từng bước trị tai là được.

Nhưng lúc này một bên là chiến sự bùng nổ, một bên là thiên tai, hai bên cùng ập tới, ngày tháng càng khổ sở.

Từ Tư Uyển thầm tính toán, ý cười trên mặt không hề thay đổi, đi đến trước mặt hắn, dịu dàng nắm tay hắn: "Vậy lát nữa ăn cơm xong thần thiếp đi dạo với bệ hạ một chút, tránh cho bệ hạ bị chính sự làm rối, buổi tối ngủ không ngon."

"Được." Hắn khẽ cười, "Giờ không vội dùng bữa, nàng đi theo trẫm, trẫm cho nàng xem vào thứ."

"Gì vậy?" Từ Tư Uyển giật mình.

Tề Hiên không trả lời, kéo nàng vào tẩm điện. Nàng khó hiểu đi theo hắn, vòng qua bình phong, liền thấy một tấm bản đồ trải dưới đất.

Nhìn thật kỹ, rõ ràng là bản đồ hành cung.