My Mom's Bodyguard - Chàng Vệ Sĩ Của Mẹ Tôi

Chương 26: Con người thật



Chuyện Dương Dương không thích con trai, không biết từ đâu truyền đến tai bố mẹ cô. Hai người nổi tiếng là bảo thủ, gia đình gia giáo, phép tắc là hàng đầu; đúng hơn là mặt mũi cần thiết hơn con cái...

Hôm ấy Dương Dương vừa hoàn thành tiểu luận, cô hẹn Lý Mẫn và Tiểu Chu đi ăn lẩu. Lý Mẫn hẹn với Trương Nghệ Hưng nên chỉ còn hai người. Sau đó vài ngày, bố mẹ lại gọi cho về nhà một chuyến.

Dương Dương nhà gần trường, nhưng không thích ở nhà. Cô cũng đi làm thêm, rồi về ký túc xá. Mỗi lần về nhà đều sẽ gặp chuyện không vui nên tránh đi.

Vừa về đến, bố mẹ cô đã nặng mặt ngồi giữa phòng, thấy cô, ông ném thẳng vào mặt cô những tấm hình cô và Tiểu Chu đi ăn với nhau.

- Đồ vô ơn, hai ta nuôi dạy mày lớn lên bình thường, thế mà bây giờ lại ăn ngủ với một đứa con gái, lại còn xuất thân thấp kém.

Bố cô chì chiết lời cay độc về Tiểu Chu. Dương Dương không chịu nỗi.

- Ông đừng vô cớ nói người ta.

Dương Dương bất lực, bố mẹ cô xưa nay luôn làm theo ý mình, chẳng quan tâm đến cảm nhận của cô. Trong mắt người đời, cô là "con nhà người ta", thì bố mẹ cô cũng đúng chuẩn "bố mẹ nhà người ta".

Tối đó, chẳng hiểu sao cô nghĩ không thông. Ngay trong phòng, dùng dao rọc giấy, rọc cổ tay mình. Mẹ cô muốn khuyên cô đôi câu, gõ cửa mãi chẳng thấy trả lời, khi mở cửa ra thì thấy cảnh tượng kinh hoàng này.

Tiểu Chu và Lý Mẫn nhanh chóng đến bệnh viện, cùng gia đình chờ Dương Dương phẫu thuật. Vừa thấy Tiểu Chu, bố Dương Dương liền rời đi.

Nửa tiếng sau, bác sĩ ra ngoài thông báo:

- Cũng may phát hiện kịp thời nên giữ lại cái mạng. Nên cho con gái ông bà gặp bác sĩ tâm lý đi.

Bố của Dương Dương lớn tiếng, như mắng cả bác sĩ:

- Con tôi không bị gì hết, không gặp bác sĩ tâm lý gì cả!

Tất cả mọi người đều bất lực trước người bố này.

Đường Mộng Na đến vừa hay Dương Dương được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật. Dương Dương và cô tuy không thân lắm, lại cũng không bên nhau như Lý Mẫn, Tiểu Chu nhưng sơ qua thì tâm hồn Dương Dương dễ đoán, cũng trong sáng nữa.

Toàn bộ mọi người đều bị đuổi về, đặc biệt là Tiểu Chu. Ông nói rằng sẽ không cho hai người gặp nhau nữa.

Mẹ Dương Dương cũng không làm gì được người chồng vô lý này, bà chỉ ngồi ở hàng ghế lạnh lẽo cầm khăn tay khóc.

Hai người đang dự định gọi cho người hầu canh Dương Dương thì Đường Mộng Na nhảy số, cô bảo rằng sẽ gọi người cho.

Bố mẹ Dương Dương có quen biết Đường thị, nên cũng đồng ý lời yêu cầu, với điều kiện không phải là bọn cô.

Chỉ thấy Đường Mộng Na gọi điện cho ai đó, rồi sau đó 652 xuất hiện.

- Sao lại là 652?

- Nếu không gài người bên cạnh Dương Dương, e rằng cậu ấy xuất ngoại chúng ta cũng không biết đâu.

652 tuy miễn cưỡng chấp nhận nhưng chắc là trong lòng rất vui.

Cả nhóm kéo ra quán cafe. Bên nhau lâu thế nhưng con người Dương vẫn là ẩn số. Chỉ riêng Đường Mộng Na biết, vì cô từng nghe mẹ nó về nhà họ.

Trước Dương Dương có một chị, chị gái luôn giỏi giang, xinh đẹp lại sắc sảo. Thế nhưng, đánh đổi nhưng thứ đó là cô có thể chất rất yếu, không thể chịu được áp lực. Sau khi kết thúc việc học cấp Sơ trung, cô sang Mỹ du học, sau đó đến khi tốt nghiệp đại học, cô gửi gia đình một số tiền lớn và biến mất. Không ai rõ, chị của Dương Dương còn sống hay không.

Lý Mẫn và Tiểu Chu nghe vậy thì vô cùng thương cảm cho Dương Dương, hẳn là cô có gánh nặng vô hình trên vai. Cũng có lẽ vì thế cô đã tự cho mình là mạnh mẽ, không cần sự yêu chiều, bao che của ai cả, mà chính mình cũng có thể làm điều đó.

- Không ngờ người bạn cạnh tôi bốn năm đại học lại như thế đó!

- Cậu không phải chỉ quan tâm đến các bạn trai xem mắt thôi sao?

- Làm gì có! Mà... tin tưởng 652 được không?

Trương Nghệ Hưng cùng 920 bước đến, nhanh chóng chiếm cái ghế cuối cùng:

- Cậu ta sống ngay thẳng, không phải giậu đổ bìm leo đâu.

920 đá cho một cước, đi lấy thêm ghế, ngồi cạnh Đường Mộng Na.

Tiểu Chu từ khi nghe Đường Mộng Na kể thì không hé miệng một lời, cô cúi mặt xuống, trong tay là móc khóa cặp với Dương Dương.

Đường Mộng Na an ủi Tiểu Chu, suy cho cùng đây đâu phải lỗi của cô chứ!

- Bây giờ chỉ cần thông qua 652, chúng ta có thể biết được tình trạng của Dương Dương, cũng như tôi trả nợ cậu ấy.

Mọi người chia tay nhau, trên đường về 920 thắc mắc:

- Sao lại trả nợ 652?

- Tôi nhờ cậu ấy một chuyện. Tối nay có tiệc nên tôi không qua thăm mẹ được, anh tranh thủ đưa đồ qua cho bà ấy nhé.

Càng ngày, cô càng bận rộn với tiệc xã giao và văn kiện. Những bữa cơm nhà, những ngày nghỉ càng ít dần.

Tối nay, Cố Duệ sẽ đi cùng cô tham gia. Hai người cùng nhau trò chuyện, rất vui vẻ, cùng khoác tay nhau nhảy một đoạn nhạc nữa. Hình như đêm say đó, cô không nhớ mình đã từ chối Cố Duệ...

Sau một ngày, 652 báo cô Dương Dương đã tỉnh lại, chuẩn bị về nhà theo yêu cầu của bố mẹ. Cả nhóm nhờ 652 lựa thời gian để đến thăm cô.

Buổi trưa đó, Đường Mộng Na bỏ giờ nghỉ trưa chạy qua, hai cô bạn cũng tranh thủ giờ nghỉ trưa bên trường đến.

Dương Dương thấy bạn bè thì tinh thần phấn chấn hơn. Để mọi người yên tâm, cô cười rất nhiều.

Sau đó Lý Mẫn nhanh đi về với Tiểu Chu, tránh để bố mẹ Dương Dương thấy.

Đường Mộng Na ở lại, hỏi han thêm chút.

- Đường Mộng Na, sao cậu lại gọi cho Vương Gia Vĩ?

- Nếu không thì cậu không gặp được Tiểu Chu đâu. Thực sự sẽ xuất ngoại sao?

- Họ không dám đâu, chẳng phải cậu biết chuyện của chị tôi đấy?!

- Ừ... vậy cũng tốt nhưng mà... cậu với 652 có gì không?

Dương Dương bỗng đỏ mặt, Đường Mộng Na nhận ra có biến, liên tục tấn công bắt Dương Dương nói ra:

- Tôi đã tâm sự với cậu ấy. Nhận ra tuy nhỏ tuổi nhưng rất chín chắn. Có thể thuê cậu ấy làm vệ sĩ cạnh tôi không?

- Hình như 652 không làm việc vệ sĩ nữa, cậu trực tiếp hỏi đi, hỏi thẳng luôn, chứ không phải là lấy vệ sĩ làm cái cớ!

Dương Dương ném cho Đường Mộng Na chiếc gối sau lưng, cười thẹn thùng.

Dương Dương sau đó đã mở lời với Vương Gia Vĩ.

- Chị lấy tôi ra làm vật che mắt?

- Cậu trông lớn hơn tuổi, vả lại bố mẹ tôi có vẻ ưng cậu, tạm thời giả làm bạn của tôi cho họ yên tâm đã.

...

- Tôi sẽ trả công xứng đáng được chứ? Sau đó... sau đó..

- Chị không biết người chị thích đã có người trong lòng rồi à?

- Biết chứ, còn là người anh khác mẹ của Đường Mộng Na nữa!

- Vậy sao chị còn cố chấp thế?

- Thế cậu chẳng phải thế? Đã yêu rồi, thì có bị chửi ngu ngốc cũng chẳng dứt được...

- Chị muốn thử được che chở không?

Vương Gia Vĩ hạ giọng, thu khoảng cách của cả hai.

- Cậu... làm được không?

- Xem như chúng ta cược đi. Ba tháng? Chị thấy sao?

- Ba tháng... là đến Giáng sinh sao?... Được! Tùy cậu, dù sao bây giờ tôi cũng hơi chán...

Xu hướng bây giờ là yêu thử, rồi sau đó tính sau hay sao ấy nhỉ?

Bỗng nhiên bên cạnh đứa con mình xuất hiện người con trai, bố mẹ Dương Dương như thấy tia sáng nắng ấm. Hai người niềm nở đón chào Vương Gia Vĩ, mặc kệ tuổi tác, còn định giới thiệu cậu đến công ty lớn khi nghe cậu chưa có công việc nữa.

920 và 900 tìm đến 652, nhanh chóng hóng hớt chuyện của tứ cô nương. 652 cũng thật thà kể, lại nhắc đến vụ thử yêu kia. 900 chê bai:

- Chú lại lấy chiêu của anh sao?

- Không phải ban đầu anh định trêu đùa chị Lý Mẫn sao? Bây giờ lại như cún con bên chị ấy thế?

900 không nói gì, cầm ghế lên định ném cho 652, may mà 920 ngăn lại.

- Sao cậu chậm chạp thế hả tên Lâm này!

- Kệ tôi, cậu giận cá chém thớt à?

Lạc Manh Manh nghe chuyện gần đây của Đường Mộng Na vô cùng bức bối. Hối thúc người hạ bệ Đường Mộng Na.

- Nghe nói, sắp tới lại tổ chức dã ngoại cho cả công ty, bác nghĩ ra kế hoạch nào không?

- Vậy... gài vài người vào bên Hiểu Âu, cho con bé một đi không trở lại nữa.

Đường Mộng Na cùng phòng nhân sự và phòng kiểm kê, xem xét đi dã ngoại nơi nào thì hợp lí.

- Đi ăn thôi?

- Đi dã ngoại sao chỉ có ăn chứ!

- Phải phải, phải có hoạt động vui chơi gì đó, một là tạo tinh thần đồng đội, hai là tạo mối quan hệ, ba là... tạo mối quan hệ yêu đương!

Đường Mộng Na nghe vậy thì cười cười:"Đi dã ngoại ở ngoại thành đi!"