My Mom's Bodyguard - Chàng Vệ Sĩ Của Mẹ Tôi

Chương 27: Nóng...



Công ty quyết định thuê một resort lớn, chia thành từng nhóm ở trong các homestay.

Đường Mộng Na được ở riêng một phòng, đối diện sẽ là 920.

Lịch trình khá đơn giản, chủ yếu thời gian là hoạt động tự do, bản thân có thể tự đi chơi, tham quan, cũng có thể theo nhóm hoạt động gì đó.

Chuyến đi ba ngày hai đêm, xuất phát từ một tối trước để thời gian vui chơi nhiều hơn. Đường Mộng Na ngày thường luôn bị bắt đi ngủ sớm, nên lúc đó cô đều dựa vào 920 mà đi. Lên xe thì thăng một giấc đến địa điểm đến luôn.

Mọi người sắp xếp hành lý rồi nhanh chóng làm đồ ăn sáng, sau đó là đi thưởng thức không khí gió trời.

Đường Mộng Na thường ngày la hét là thế nhưng rất nhanh cô đã ngồi khoanh chân ở đó chơi ma sói với nhân viên.

Đường Hiểu Âu lại khác, cả ngày anh ở trong phòng, làm gì đó, đến giờ ăn sẽ xuống cùng mọi người, rồi buổi đêm cùng mọi người cắm lửa trại.

Cùng nhau nhảy múa, hát hò, kể chuyện. Còn chứng kiến những màn tỏ tình lần lượt nữa. Nhìn mà phát thèm!

Đường Mộng Na góp vui, cô cầm cây đàn guitar mini, cất tiếng hát trong trẻo. Cô rất thích Nhậm Nhiên, dù ca khúc nào cũng buồn, nhưng không vì thế mà chìm không khí sôi nổi nơi đây.

Sau đó vui chơi đến nửa đêm, cô cũng không đánh thắng cơn buồn ngủ. Lúc đó cũng chỉ còn một phần tư số người, Đường Mộng Na không muốn rời đi, cô dựa vào 920, lim dim.

Đường Hiểu Âu ở phía đối diện, nhìn cô tự nhiên ngã vào 920, ắt hẳn rất ghen tị. Anh uống hết chai nước rồi lấy lí do buồn ngủ quay về phòng, tiếp tục công việc viết code.

Sau đó, anh cũng ngủ quên trên bàn làm việc.

Đường Mộng Na thức dậy, chắc chỉ mới ba giờ sáng, bên khóm lửa vẫn còn bập bùng, có vài người vì quá chén, không vào trong phòng nằm nổi mà ngủ ngay ngoài vườn như thế này.

Cô cử động chậm rãi, nhẹ nhàng, tránh 920 tỉnh giấc. Lần đầu tiên cô thức dậy sớm như thế, cũng là lần đầu tiên yên bình ngắm nhìn 920 nghỉ ngơi.

Hình như do vừa mới thức dậy nên chưa tỉnh táo lắm. Đường Mộng Na cứ ngây ngô ngắm nhìn 920. Hàng lông mi, sống mũi như Tây, đôi môi mỏng, hồng hào hơi khô...

Cô nâng niu bàn tay của anh, nắm lấy, truyền hơi ấm cho anh, sau đó rướn người tiến đến cái yết hầu vô cùng gợi cảm.

Vừa gần chạm đến, cô thở ra, khí lạ thổi mạnh vào chỗ nhạy cảm làm 920 tỉnh giấc. Anh bất ngờ, vội tránh xa Mộng Na.

- Làm gì vậy?

- Cho tôi một lần thôi!

Không nói nhiều, cô nắm chặt tay của 920, cố gắng vươn đến môi anh.

920 cũng mơ màng, không kịp tránh khỏi.

Phải nói thời gian tuy không có, cũng chẳng có người luyện tập, nhưng kỹ thuật khoá môi của tiểu thư Đường Mộng Na rất rất tốt!

Phái mạnh nào chịu được thế bị động, trong tích tắc anh đã áp đảo, giữ chặt lấy Đường Mộng Na, cũng khoe rằng anh hôn không kém cạnh gì cô.

- K...Khoan... dừng lại...

Cô hôn đến tụt oxi, vội đẩy anh ra.

- Không phải cô là người bắt đầu trước sao?

920 đứng dậy, kéo cô đi ra nơi khuất khuất, tiếp tục dồn cô đến đường cùng, hành động thân mật. Từng nụ hôn ướt át, đạm chất phim ngôn tình. Anh giữ lấy gáy của cô, càng lúc càng mạnh bạo, càng chiếm tiện nghi.

Đường Mộng Na cũng nhịp nhàng khớp với 920, tay cô vòng qua, ôm lấy người đàn ông lực lưỡng.

Nhưng, âm thanh trong phòng, sát vách hai người đang đứng, tuy nhỏ nhưng vô cùng ngại ngùng. Hẳn là một trong những cặp đôi tối qua vừa tỏ tình nhau.

Âm thanh này, kết hợp với bầu không khí của hai người bên ngoài, Đường Mộng Na ngượng hơn trái cà chua, vội đẩy 920 ra rời đi.

- Mày điên rồi Đường Mộng Na!! Sao lại chủ động như thế?!

Sau đó, buổi sáng cô cùng các nhân viên nữ dọn dẹp rồi nấu nướng. Chu Mạn thì một ngày qua rất im ắng, thế nhưng khi thấy 920 một mình thì liền lảng vảng đến gần.

Đường Mộng Na tức quá, nhưng nghĩ sáng nay cô là người đẩy anh ra, mà bây giờ lại gọi anh thì cũng hơi ngang ngược đó chứ...

Vừa hay hết củi sau buổi tối cắm lửa trại tối qua, chiều đó, các nhân viên nam cùng 920 lên rừng nhặt củi khô.

- Này... có ba tên tôi hỏi bên team mình với team của Đường Hiểu Âu, họ đều nói là không thuộc team.

- Đâu biết được, nhiều khi vừa vào làm.

- Nhưng bên nhân sự bảo đợt này đâu tuyển?!

- Thế họ đâu rồi?

- Hình như không đi nhặt củi với chúng ta.

Cả nhóm sửng sốt, nơi này, tín hiệu điện thoại rất kém, an ninh cũng không chặt chẽ... 920 bỏ lại đống củi, chạy thật nhanh về hướng homestay.

Đường Mộng Na đang ngồi ngắm mây trời, bỗng có anh nhân viên nào đó bảo rằng 920 muốn gặp cô, nhưng bị trật chân ở trên núi khi lấy cành cây khô. Cô nghe thế bật dậy, vội chạy đi tìm hộp cứu thương rồi đi theo người đó.

Càng đi càng thấy xa, vả lại 920 hôm qua vừa đi lên núi với cô không đi đường này, ở đây cành cây khô cũng rất ít. Cô mỗi bước càng khó khăn.

- Dừng một chút đi, tôi cảm giác đi sai đường vậy?

- Không sai... chỉ là cô sai thôi.

Hai tên kia cũng đồng thời xuất hiện...

920 chạy nhanh về homestay, toàn bộ nhân viên nữ vẫn an toàn, trừ Đường Mộng Na không thấy đâu, anh vội đi kiếm vị trí của Đường Mộng Na qua chiếc bông tai có gắn định vị.

- Cô ấy lúc nãy nghe bảo anh bị thương nên cũng lên núi, hình như là hướng ngược lại đó!

Nghe tin Đường Mộng Na mất tích, Đường Hiểu Âu cũng sốt ruột, mặc áo khoác rồi chỉ đạo toàn bộ cùng lên núi kiếm cô.

920 cùng những nhân viên team của Đường Mộng Na chạy nhanh theo hướng đi của máy định vị.

Nhưng khoảng cách rất xa, di chuyển của họ lại nhanh nữa.

Đường Mộng Na lúc này bị ba tên bao vây, cô không biết làm thế nào trong trường hợp này.

- Mấy người là ai sai khiến?

- Cô còn gì muốn nói thì nói đi, chúng tôi chuyển lời.

- Đường Hiểu Âu? Chu Mạn? Lạc Manh Manh? Hay Đường lão gia?

- Xem ra cô có nhiều người ghét quá nhỉ? Không sao, ngày mai họ sẽ thành thương cô thôi.

Lời nói ẩn ý này, rất nguy hiểm, cô cố gắng thoát khỏi vùng tam giác nguy hiểm này, lấy hết sức mà chạy.

Cô chạy theo hướng ban nãy, nhưng lạ thay chạy mãi vẫn không thấy đường ra. Trường hợp xấu xảy ra rồi, cô đã đi lạc.

Chỉ Đường Mộng Na lạc thôi, còn ba tên kia trông rất thành thạo địa hình nơi đây, rất nhanh đã xuất hiện gần cô.

Một tên nhanh gọn túm lấy cổ áo của cô, làm cô khó thở. Một tên kia cũng liền bế thốc cô lên, đưa cô đi về hướng khác.

920 nhìn vị trí liên tục di chuyển có chút bực bội, càng nóng máu muốn tìm cô ra nhanh. Đường Hiểu Âu dựa vào vết cành cây gãy cũng lên trước xuống sau 920. Hai người đều rất nóng lòng muốn đi kiếm Đường Mộng Na.

Ba người kia đưa cô đến vách núi. Ở độ cao gió muốn thổi bay người, cô sợ đến xanh mặt.

- Là ai đã sai các anh? Tôi trả gấp đôi tiền cho mấy anh...

- Không cần... chúng tôi chỉ cần mạng của cô...

Bọn chúng toan kết liễu cô luôn thì Đường Mộng Na tha thiết cầu xin:

- Đừng... xin các anh, cho tôi ba mươi phút thôi... làm ơn... cho tôi... chút thời gian thôi...

Ba người nhìn nhau, thiết nghĩ cô còn trẻ mà đã phải ra đi, cũng nhẹ dạ cho cô giây phút trăn trối. Một trong ba tên quay về bìa rừng, xem xét có ai đang gần đấy không. Đường Mộng Na hi vọng ba mươi phút ngắn ngủi này 920 sẽ cứu cô, cũng giành ra để suy nghĩ hai mươi mốt năm sống, mình đã thỏa mãn chưa...

- Tụi mày canh nó, tao đi chút.

Tên đeo khẩu trang dặn dò rồi rời đi. Đường Mộng Na phát hiện trong túi mình có một món đồ không ngờ đến.

Lát sau, hắn quay lại, nhưng trông có vẻ không đúng lắm. Một tên chậm rãi bước đến, dè chừng:

- Lão đại, anh sao vậy?

Chẳng thấy "lão đại" nói gì, hắn cẩn trọng từng bước, dường như chờ khoảng cách lý tưởng, "lão đại" liền vung một đường. Hắn đã ngã xuống đất.

Máu từ cổ cứ phun ra.

Tên còn lại vô cùng sợ hãi, hắn kéo Đường Mộng Na lại, làm con tin.

- Mày... mày qua đây là tao giế.t nó đấy!

Lớp khẩu trang được tháo xuống.

Là 920, phía sau còn có Đường Hiểu Âu, nhưng là nơi rất xa.

- Hôm nay giế.t ba thì hơi nhiều, thả cô ấy ra trước khi tao thay đổi suy nghĩ.

920 cất giọng lạnh băng, như một đòn tâm lý đánh gục tên tay sai kia.

Hắn run run, kề dao sát da Đường Mộng Na.

- Tao có chế.t thì mẹ tao cũng đã được chữa bệnh, còn mày, vĩnh viễn mất người con gái của mày.

Đường Mộng Na nghe vậy, khó khăn cất tiếng:

- Chắc gì họ sẽ cứu mẹ ông khi ông đã chế.t? Ông không thấy phi lý à?

Tâm lý của hắn hoàn toàn bị đánh gục.