Năm 17 Tuổi, Tôi Đã Buông Tay

Chương 2



4.

Sau vụ việc lần đó, tôi bị cả lớp cô lập. Ai cũng tránh xa tôi. Tôi thậm chí còn bắt đầu tự hỏi bản thân, tôi làm thế là không đúng hả? Nếu như tôi làm như vậy là đúng, vậy thì tại sao người bị cô lập lại là tôi? Còn Lục Tư Hoài và Thẩm Nhược Trà lại thành một đôi trai tài gái sắc được ngưỡng mộ trong lớp? Ngày hai người họ công khai mối quan hệ cũng là ngày mà tôi tỏ tình với Lục Tư Hoài.

“Thứ Sáu này lớp mình tụ tập một buổi, cậu có đi không?”

Lớp trưởng do dự cả nửa ngày, sau khi hỏi tất cả các bạn học trong lớp xong, cuối cùng cũng đến bên bàn hỏi tôi một câu. Mặt tôi không biểu hiện ra cảm xúc gì, thế nhưng bàn tay dưới bàn đã siết chặt đến không thể chặt hơn rồi.

“Có nhé.”

Tôi nghĩ có lẽ mình cũng không bị mọi người xa lánh đến mức vậy.

Trong Club, mọi người xúm lại chơi Truth or Dare, đến lượt Lục Tư Hoài, có người vừa cười đểu vừa hỏi:

“Anh Hoài, nếu như tiểu thanh mai với cp tin đồn Thẩm Nhược Trà của anh cùng rơi xuống nước thì anh sẽ cứu ai trước?”

Lúc đó, tôi cũng không bao giờ có thể ngờ được rằng, một ngày chuyện đó lại thành sự thật cả. Lục Tư Hoài hai người họ ngồi đối diện chỗ tôi, không khí xung quanh như muốn ngưng lại ngay lúc đó vậy. Tôi nhìn chằm chằm vào cốc nước hoa quả trước mặt, không chớp mắt.

Người con trai ngồi đối diện tủm tỉm cười, giọng điệu không nhanh không chậm mà nói:

“Cp tin đồn cái gì, đây là bạn gái của tôi! Tôi chưa nói với mấy cậu hả?!”

Sau đó anh ta quàng tay qua vai Thẩm Nhược Trà, tình tứ hỏi:

“Trà Trà, em có biết bơi không?”

“Em là một con vịt cạn được chưa…”

Cô gái bên cạnh xấu hổ nhỏ tiếng trả lời. Lục Tư Hoài thở dài một tiếng, lời nói tràn ngập cưng chiều:

“Thế thì nếu như em rơi xuống biển, anh lại phải ông em bơi cả chặng không được nghỉ xíu nào hả?”

Anh ta không hề trả lời thẳng, nhưng câu nói này của anh ta cũng đủ để làm rõ tất cả rồi.

Thật ra thì vậy cũng đúng. Thẩm Nhược Trà là bạn gái của anh ta, anh ta cứu bạn gái mình là chuyện đương nhiên rồi, không có gì sai cả.

Tôi cúi đầu, kìm nén đôi mắt đang dần ửng đỏ của mình lại. Xung quanh mọi người đang nháo nhào lên, la ó hóa ra Lục đại học bá lúc yêu đương lại có thể sến đến như vậy.

Tôi thậm chí còn đè lại cả hơi thở của mình. Cố gắng làm cho sự tồn tại của bản thân xuống thấp nhất có thể, tôi sợ người khác sẽ giễu cợt tôi, cũng sợ họ thương hại tôi.

Nhưng có vẻ như Thẩm Nhược Trà không muốn tôi trải qua nửa buổi tối còn lại này một cách dễ dàng như vậy. Khi đến lượt tôi, cô ta cười hồn nhiên, hỏi:

“Sở Ý, trong phòng này có ai là người mà cậu thích không? Kể cả đã từng thích cũng tính nhé!”

Cô ta dùng giọng điệu ngây thơ nhất, nói ra câu nói ác ý nhất. Tất cả mọi người đều chỉ nghĩ rằng cô ta đang nói đùa mà thôi.

“Nói dối là cả gia đình sẽ c.h.ế.t không toàn t.h.â.y đó nha!”

Tôi cảm thấy như bản thân bị dồn vào ngõ cụt. Nếu bây giờ tôi làm ầm lên, có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn bị mọi người xa lánh. Rồi các bạn cùng lớp sẽ nghĩ thế nào về tôi đây? Tôi hơi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Thẩm Nhược Trà.

“Có.”

Lời vừa dứt, tôi cảm nhận được ánh mắt của Lục Tư Hoài đang hướng về phía mình. Thẩm Nhược Trà cười cười, ôm lấy cánh tay của Lục Tư Hoài.

“Ồ, biết rồi nha!”

Loại chuyện như thế này, nếu như là tôi của trước đây, chắc chắn sẽ xấu hổ đến không bết giấu mặt vào đâu. Nhưng có vẻ như lúc này, sau khi thừa nhận rằng mình thích Lục Tư Hoài, cảm giác đó đã rất xa vời rồi.

Giống như một tia gió cuối cùng làm khuấy động thứ cảm xúc ít ỏi còn lại mà tôi dành cho Lục Tư Hoài vậy. Gió thổi xong, mặt nước cũng ngừng động rồi.

Năm 17 tuổi, tôi đã chấm dứt mối tình đơn phương 3 năm của mình