Năm 17 Tuổi, Tôi Đã Buông Tay

Chương 3



5.

“Sở Ý.”

Sau khi tiệc tan, tôi đang chuẩn bị rời đi thì bị Lục Tư Hoài gọi với lại. Anh ta đi về phía tôi, ánh mắt phức tạp.

“Hôm nay, người em bảo thích ấy…”

Anh ta dừng lại hai giây, sau đó mới nói tiếp,

“Là anh đúng không?”

Thành thật mà nói thì tôi đã không còn sót lại xíu ấn tượng tốt nào về chàng trai đứng trước mặt mình nữa rồi.

“Đúng”

Tôi bổ sung thêm: “Nhưng mà là đã từng thích qua mà thôi.”

“Lúc mà anh chỉ vào tôi và nói kết hôn với tôi chỉ làm cho anh cảm thấy buồn nôn, tôi đã quyết định rằng sẽ không thích anh nữa rồi!”

“Mà hơn hết, bây giờ anh đã có bạn gái rồi, tôi thật sự buông tay rồi.”

Lục Tư Hoài mím chặt môi, không biết nói gì.

“Anh không cố ý làm tổn thương em, anh luôn xem em là em gái của mình.”

Tôi thật sự không muốn nghe những lời lẽ nhạt nhẽo của anh ta nữa.

“Sở Ý, anh sẽ bù đắp cho em.”

Tôi lập tức từ chối. Dùng hành động để thể hiện quyết tâm của mình: Tôi thật sự muốn tránh xa khỏi anh và bạn gái của anh.

Nhưng mà Lục Tư Hoài hoàn toàn không để lời nói của tôi vào đầu thì phải, cả ngày làm những trò con bò vô bổ để lấp đầy cảm giác tội lỗi của mình.

Anh ta cứ khăng khăng mang bữa sáng cho tôi, cho dù tôi có vứt đi ngay trước mặt anh ta, thì ngày hôm sau vẫn lại có một phần ăn sáng được chuẩn bị cho tôi. Thỉnh thoảng còn quan tâm đến những việc xung quanh toi.

Thẩm Nhược Trà không hề nhìn thấy sự né trán của tôi đối với Lục Tư Hoài, cô ta chỉ khăng khăng nghĩ rằng tôi đang cố giành Lục Tư Hoài từ tay cô ta về mà thôi. Cô ta bắt đầu hết lần này đến lần khác như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, tìm đủ mọi cách để hãm hại tôi.

…..

Một ngày trước khi kết quả thi thử được công bố, Thẩm Nhược Trà bị gọi lên văn phòng giáo viên một mình. Khi trở về, cô ta không nói gì, chỉ gục mặt xuống bàn và khóc. Cả lớp bắt đầu lan truyền thông tin rằng cô ta gian lận trong kì thi lần này. Bất luận là Lục Tư Hoài hay là bạn của cô ta đều không tin rằng Thẩm Nhược Trà đã gian lận. Dù gì thì cô ta cũng là một học sinh giỏi chỉ xếp sau Lục Tư Hoài mà thôi.

“Thẩm học bá làm sao lại có thể gian lận được! Tờ phao bị bắt được đó chắc chắn không phải của cô ấy!”

“Đúng thế! Trà Trà chắc chắn không phải là loại người như vậy!”

Tôi không có chú ý lắm đến bọn họ. Nhưng tôi khá chắc là lần thi thử này tôi đã làm bài khá tốt, lỗi sai sau khi kiểm tra lại rất ít, ít hơn lần thi thử trước nhiều luôn.

Sau khi có kết quả, tôi cồn chưa kịp vui mừng bao lâu thì sau giờ học, tôi đã bị Lục Tư Hoài chặn lại.

“Sở Ý.”

“Là em làm đúng không?”

Tôi không hiểu ý của anh ta, bèn hỏi lại:

“Cái gì?”

“Vu oan cho Trà Trà gian lận, không phải em à?”

“Tờ phao đó, không phải là em ném à?”

Anh ta lạnh giọng chất vấn, từng bước từng bước tiến lại dồn ép tôi. 𝘛ì𝒎 đọc 𝘵hê𝒎 𝘵ại ﹎ 𝘛rù𝒎𝘛r𝐮yện﹒Vn ﹎

“Anh thấy tôi rảnh đến thế à?”

Tôi cười lạnh một tiếng:

“Anh cho rằng tôi sẽ để cô ta vào mắt hả? Rảnh quá nên tìm trò để giải khuây hay gì?”

Lục Tư Hoài nhìn tôi chằm chằm.

“Vậy thì tại sao lần thi này điểm của em lại cao hơn lần trước những 27 điểm?”

“Tôi không thể tự mình thi được từng ấy điểm hả?”

Tôi thật sự không thể chịu nổi nữa rồi.

“Lục Từ Hoài, anh đừng có cả ngày hoang tưởng thành người bị hại có được không!”

Vẻ mặt anh ta u ám hẳn đi, hồi lâu sau đột nhiên cười khẩy một tiếng:

“Sở Ý, tại sao bây giờ em lại biến thành con người như vậy?”

“Vu oan giá họa, không biết hối cải.”

Lục Tư Hoài lắc lắc đầu, ánh mắt tràn ngập thất vọng.

“Đây là cách em được dạy dỗ đó hả?”

Tôi chính thức bị chọc điên. Đang định phản bác lại thì Lục Tư Hoài mở điện thoại, giơ lên một đoạn video camera giám sát ra trước mặt tôi. Sau khi thu bài thi xong, trước khi tan học buổi trưa chỉ có một mình tôi là đi vào phòng làm việc của giáo viên.

Đây chính là mục đích của Thẩm Nhược Trà. Tờ phao cũng là cô ta cố tình kẹp trong bài thi. Những câu đó cô ta đều biết làm, vậy nên không một ai tin rằng cô ta đã gian lận cả. Cộng thêm đoạn video này, tôi chính thức bị kết tội.

Lục Tư Hoài nhìn tôi với vẻ mặt trịnh thượng, dửng dưng nói ra câu kết tội tôi rồi bỏ đi:

“Sở Ý, tất cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”