Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 3



Cô Kiều Hân cũng nói với Vương An Chi: “Lớp phó văn thể mỹ, vì Vân Tường vào lớp giữa chừng có nhiều kiến thức còn chưa nắm hết em nhớ quan tâm giúp đỡ bạn mới giùm cô nhé!!!”.

Vương An Chi liền vui vẻ đồng ý: “Dạ cô cứ yên tâm em nhất định sẽ giúp đỡ bạn ấy mà”.

Cô Kiều Hân tỏ vẻ hài lòng: “Được rồi chúng ta học bài mới thôi”.

Tin tức về vụ cá cược giữ Đới Thiên Sơn và Vân Tường nhanh chóng lan truyền toàn trường, có người thì ngưỡng mộ vì Thiên Sơn đồng ý cho Vân Tường cơ hội, có người thì ganh tị ghen ghét ra mặt còn khinh khi Vân Tường không thể từ hạn chót toàn trường vươn lên hạng nhất được, nhiều người cũng đang chờ cơ hội để cười cợt nếu Vân Tường thua trong trận cá cược này.

Bên cạnh đó mọi người cũng khá bất ngờ vì thành tích học tập và nhan sắc của Vân Tường lại khác nhau một trời một vực như vậy.

Giờ ra chơi, Vân Tường lên phòng đào tạo hoàn tất hồ sơ nhập học, Tiêu Dĩnh Nhiên qua bàn ngồi nói chuyện với Vương An Chi: “Ê tôi tưởng thành tích học tập tệ hại như vậy thì bề ngoài nhìn nó sẽ quậy lắm chứ ai ngờ trông nó cứ như học sinh ngoan ấy”.

Vương An Chi gật đầu tán thành: “Cậu nói đúng đó Vân Tường đẹp thật nha còn đẹp hơn cả Tuyết Vi luôn đó…nếu mà cậu ấy tham gia cuộc thi Miss Rainbow của trường mình thì chắc sẽ lấy luôn danh hiệu hoa khôi á nha”.

Tiêu Dĩnh Nhiên có chút không vui: “Thôi đi tuy là Vân Tường đẹp thật nhưng Tuyết Vi cũng đẹp mà, mỗi người một vẻ tôi nghĩ dù Vân Tường có tham gia thì người lấy danh hiệu hoa khôi vẫn là Tuyết Vi thôi à, tại vì lớp trưởng của mình vừa đẹp người đẹp nết lại ngoan hiền học giỏi nữa”.

Vương An Chi khẽ lắc đầu: “Lớp trưởng đẹp nhưng Vân Tường cũng đẹp mà…theo tôi thấy Vân Tường giống con lai lắm đó vì màu mắt của cậu ấy rất đẹp, màu tóc cũng rất bắt mắt nữa”.

Tiêu Dĩnh Nhiên trợn ngược mắt lên bảo: “Tại vì nó đẹp theo kiểu lai nên tôi mới không có cảm tình bằng nét đẹp truyền thống của chúng ta đó”.

Đăng Nguyên ở đâu ló đầu ra châm vào một câu: “Thước đo giá trị cái đẹp là vô hạn sao có thể vì người ta là con lai mà ghét người ta được chứ”.

Tiếng chuông reo vào học vang lên…

Vân Tường thì bỏ ngoài tai mọi thứ cứ ngồi chống cằm mà nhìn Đới Thiên Sơn không rời mắt giây nào.

Đới Thiên Sơn thì có chút ngượng khi có người cứ ngồi nhìn mình chằm chằm như thế, anh vì Vân Tường mà phân tâm nên đánh thua mất một trận trong game.

Đới Thiên Sơn cau có quay sang nhìn Vân Tường rồi lên tiếng hỏi: " Sao cậu cứ nhìn mình hoài vậy hả?”.

Vân Tường mỉm cười đáp: " Bởi vì... cậu rất đẹp trai nha”.

Đới Thiên Sơn cười khổ: " Nè cậu thích mình vì mình đẹp trai rồi lỡ một ngày nào đó mình già nua xấu xí cậu sẽ không thích mình nữa hả?”.

Vân Tường lắc đầu: " Tất nhiên là không rồi…mình thích cậu vì cậu là Đới Thiên Sơn, mình thích ngắm nhìn cậu cũng bởi vì cậu là Đới Thiên Sơn…với lại sau này cậu già thì mình cũng già rồi lúc đó cậu sẽ đẹp lão chứ không đẹp trai nữa”.

Đới Thiên Sơn đưa tay đỡ trán ai oán vì sao cậu lại có thể trong phút xúc động mà chấp nhận lời cá cược với cô nhóc này chứ, những ngày tháng sắp tới chắc chắn cuộc đời cậu sẽ gặp nhiều sóng gió với cô nhóc này rồi đây.

Một soái ca mặc quần tây đen được ủi thẳng tắp, mặc sơ mi màu xanh biển nhạt tay áo được xắn lên tới khủy, vẻ mặt tuấn tú đeo chiếc kính gọng màu đen đi vào lớp, thầy giáo lạnh lùng kiêu ngạo nhất trường- Đới Hàn Phong đồng thời cũng là anh họ của Đới Thiên Sơn, cũng là người của một trong tứ đại gia tộc lớn nhất Hoa Đô này.

Đới Hàn Phong là giáo viên dạy hóa mấy tháng trước mới hoàn thành khóa học tiến sĩ ở nước ngoài trở về, do gia cảnh xuất thân, học thức và vẻ điển trai nên anh luôn được các nữ sinh trong trường theo đuổi nhưng ngặt nỗi lúc nào Đới Hàn Phong cũng lạnh lùng chẳng khác gì ngọn núi băng ngàn năm nên được học sinh ưu ái tặng cho một cái biệt danh gọi là “ tảng băng “ luôn.

Thầy giáo điển trai đưa mắt nhìn quanh lớp rồi bất chợt ánh mắt dừng lại ở chỗ ngồi của Vân Tường.

Thấy thầy cứ nhìn xuống chỗ của Vân Tường nên lớp trưởng Mộ Tuyết Vi đứng lên giới thiệu bạn học mới: “Thưa thầy hôm nay lớp em có bạn mới nhập học tên là Vân Tường ạ”.

Đới Hàn Phong khẽ gật đầu: “Thầy biết rồi em ngồi xuống đi”.

Mộ Tuyết Vi lễ phép gật đầu: “Dạ thưa thầy”.

Đới Hàn Phong bước xuống chỗ của Vân Tường rồi lên tiếng hỏi: “Em là học sinh mới???”.

Vân Tường đứng dậy nói chuyện với thầy, cô cúi đầu tỏ vẻ lễ phép: “Dạ em chào thầy...tên em là Vân Tường vừa mới chuyển trường và được sắp xếp vào lớp này, sau này mong thầy chỉ bảo thêm ạ”.

“Chúng ta đã gặp nhau trước đó chưa nhỉ?”.

Vân Tường khẽ cười: “Thầy thật khéo đùa hôm nay là ngày đầu tiên em nhập học cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thầy sao em có thể gặp thầy trước đó được”.

“Uh thôi em ngồi xuống đi”, Đới Hàn Phong nói rồi quay lưng đi về phía bục giảng.

Tuy là không truy hỏi thêm nhưng trong lòng của Đới Hàn Phong vẫn còn một mối nghi hoặc lớn, lúc anh học tiến sĩ ở nước M có một cô nhóc chỉ mới 17 tuổi đã làm luận văn tiến sĩ cùng khóa với anh lại còn đạt điểm số cao nhất trở thành thủ khoa của khóa đó trong khi anh lại chỉ lấy được á khoa nên không cam lòng, cô nhóc đó với học sinh mới này lại giống nhau y như đúc nên khiến cho Đới Hàn Phong dâng lên một nỗi nghi hoặc trong lòng.

Dù anh không nói ra nhưng chắc chắn sẽ điều tra làm cho ra lẽ vụ này mới được.

Lúc đi tắm, Đới Thiên Sơn mới phát hiện ra sợi dây chuyền có mặt hình chim ưng không còn trên cổ của mình nữa nên nhất thời hoảng loạn lật tung cả căn phòng lên để tìm kiếm nhưng vẫn không có.

Tâm mi của Đới Thiên Sơn cau chặt lại đến nỗi muốn dính vào nhau luôn, cậu lẩm bẩm: “Rõ ràng sáng nay lúc thay đồ vẫn còn cơ mà sao giờ lại mất rồi”.

Đới Thiên Sơn chạy ra khỏi phòng đứng trên tầng lửng hỏi vọng xuống các gia nhân trong nhà: “Mọi người có thấy sợi dây chuyền mặt chim ưng tôi hay đeo đâu không hả?”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi khẽ lắc đầu đáp: “Dạ thưa thiếu gia không có”.

Tâm trạng của Đới Thiên Sơn thoáng cái vỡ vụn ra, cậu hy vọng là rơi ở nhà như vậy còn có cơ may tìm lại được nhưng giờ thì không ai nhìn thấy hết.

Mẹ của Đới Thiên Sơn là Phương Uyển Chi nghe cậu hỏi mọi người thì đi xuống lầu rồi hỏi: “Có chuyện gì mà trông sắc mặt con không được vui vậy hả Thiên Sơn???”.

Đới Thiên Sơn buồn bã đáp: “Thưa mẹ con lỡ làm mất sợi dây chuyền mặt chim ưng rồi”.

Phương Uyển Chi liền thở phào nhẹ nhõm: “Trời mẹ cứ tưởng chuyện gì to tát lắm chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà, mẹ sẽ mua lại cho con sợi khác hoặc là đặt làm lại cái mới cũng được mà”.

Đới Thiên Sơn nghe mẹ mình nói như vậy thì trở nên bực dọc: “Mẹ chẳng hiểu gì hết, sợi dây chuyền đó là tín vật rất quan trọng không phải cứ làm một cái y hệt như thế là xong đâu, con ra ngoài tìm đây”.

Phương Uyển Chi cau mày gọi với theo: “Thiên Sơn…Thiên Sơn” nhưng quý tử nhà mình vẫn cứng đầu bỏ đi không thèm quay lại.

Đới Thiên Sơn đi bộ tìm kỹ từng ngóc ngách mà sáng nay mình đã đi qua trên đường cho đến lúc đứng trước cổng trường trung học phổ thông Cầu Vồng.

Buổi tối, trường đóng cửa nhưng các tòa nhà trong trường và cả hoa viên đều được thấp sáng nhìn rất lung linh đẹp mắt, Đới Thiên Sơn đứng bên ngoài nhìn vào trong rồi thầm nghĩ “Chắc là bị rơi lúc chạy trốn thầy hiệu phó rồi”.

Không tìm được sợi dây chuyền nên lúc trở về nhà tâm trạng của Đới Thiên Sơn vẫn nặng nề cứ như có một cục đá nặng cả tấn đang đè lên tất cả các dây thần kinh của cậu.

Đới Thiên Sơn ngồi thơ thẫn nhớ về quá khứ, trong một lần theo ba mẹ dự tiệc ở một biệt thự cổ kính có phông nền chủ đạo là màu trắng Đới Thiên Sơn đi dạo ngoài vườn và gặp một cô bé rất dễ thương, hai đứa giới thiệu tên làm quen với nhau cô bé bảo:

“Em tên là đám mây, anh thử đoán xem rốt cuộc tên em là gì???”.

Cậu bé cau mày bảo: “Ai lại tên là đám mây cơ chứ, nghe thật buồn cười”.

Cô bé ủ rũ nói: “Thôi anh cứ gọi tên tiếng anh của em là Roise đi, em cũng cảm thấy cái tên đám mây rất là xấu a”.

Cậu bé gật đầu mỉm cười: “Roise, cái tên rất là đẹp nha”

Lúc nhỏ cậu được một cô bé rất đáng yêu tặng sợi dây chuyền mặt chim ưng còn cậu thì tặng cho cô bé ấy một chiếc lắc kim cương làm vật đính ước. Khoảng thời gian đó, cô bé kia sắp theo gia đình định cư ở nước ngoài, cả hai quyến luyến nhau lắm nhưng đành bất lực nghe theo sự sắp xếp của người lớn.

Trước khi cô bé đó ra nước ngoài đã hẹn với Đới Thiên Sơn rằng 10 năm sau sẽ quay lại tìm anh cho nên đến tận bây giờ anh vẫn luôn chờ đợi ngày cô bé đó quay lại.

Người ta nói con nít dễ hứa rồi cũng dễ quên bởi vì thời gian sẽ làm thay đổi tất cả nhưng suốt mười năm qua Đới Thiên Sơn vẫn luôn giữ bên mình tín vật đính ước của bọn họ anh vẫn luôn chờ đợi cô bé đó quay lại tìm anh, anh tin vào lời hẹn ước thuở thiếu thời của hai người.

Bây giờ tín vật bị mất rồi Đới Thiên Sơn lo sợ rằng cô bé năm đó sẽ không nhận ra anh được nữa nên tâm trạng cứ thấp thỏm như sóng ngoài đại dương không thể nào yên lòng được hết.

Cùng lúc đó ở một căn phòng xa hoa, lộng lẫy với gam hồng làm màu chủ đạo, Vân Tường ngồi trên giường trên tay cầm sợi dây chuyền có mặt hình con chim ưng mà sáng nay nhặt được của Đới Thiên Sơn lên ngắm nghía.

Vân Tường nhớ về những ký ức thuở thiếu thời của mình. Trong mảnh vườn rộng lớn trồng hơn 50 cây hoa Magnolia thuộc nhiều loại khác nhau với ba màu sắc chính là trắng, hồng tím và màu vàng rất nên thơ lãng mạn, lúc đó Vân Tường là một cô bé 7 tuổi, Đới Thiên Sơn cũng chỉ là một cậu bé 7 tuổi, cả hai ngồi trên chiếc xích đu màu trắng.

Cô bé Vân Tường lấy ra một sợi dây chuyền có mặt hình chim ưng tự tay đeo lên cổ của Đới Thiên Sơn rồi nói: “Chim ưng là biểu tượng của gia tộc mình, nay mình tặng sợi dây chuyền có mặt hình chim ưng cho cậu, từ nay cậu là người của mình rồi đấy nhé”.

Đới Thiên Sơn mỉm cười gật đầu đáp: “Được thôi mình hứa sẽ luôn đeo sợi dây chuyền này như một vật đính ước của chúng ta…”.

Vân Tường nhớ đến hình ảnh lúc cô sắp rời khỏi Hoa Đô đã nói với Đới Thiên Sơn: “Thiên Sơn, 10 năm sau mình nhất định sẽ quay lại tìm cậu, lúc đó chúng ta sẽ cùng ngồi vòng đu quay lớn nhất thành phố Hoa Đô được không???”.

Đới Thiên Sơn gật đầu đáp: “Được, mình nhất định sẽ chờ cậu quay về Rosie”.

Thoát ra khỏi những hồi ức thuở nhỏ, Vân Tường ngắm nghía sợi dây chuyền hồi lâu rồi khẽ mỉm cười hạnh phúc, cô lẩm bẩm: “Thì ra cậu vẫn giữ lời hứa luôn mang nó bên mình…Thiên Sơn chờ ngày mà cậu thích mình của hiện tại mình sẽ tặng lại cậu sợi dây chuyền này lần nữa với tư cách của Vân Tường người hẹn ước cùng cậu ngày đó”.

Trái ngược lại với niềm vui của Vân Tường, Đới Thiên Sơn nằm thao thức trằn trọc cả đêm không tài nào ngủ được, cậu tự trách bản thân mình ngay cả vật đính ước quan trọng như vậy mà cũng có thể làm mất đúng là không thể tha thứ được mà.

Ngày hôm sau, Vân Tường đang ngồi ăn sáng ở can tin thì Mộ Tuyết Vi bước qua ngồi xuống bên cạnh cô: “Chào cậu mình tên là Mộ Tuyết Vi đồng thời cũng là lớp trưởng của lớp 11K1 cậu mới chuyển đến nếu có gặp khó khăn gì thì cứ nói với mình nha”.

Vân Tường nhìn Mộ Tuyết Vi hồi lâu rồi lên tiếng hỏi: “Cậu có phải là tiểu thư của xí nghiệp sản xuất vải Thường Tín không?”.

Mộ Tuyết Vi tỏ vẻ khiêm tốn: “À chỉ là một cơ sở sản xuất nhỏ thôi…nhưng sao cậu lại biết vậy?”.