Nam Chính À! Anh Phải Nghe Lời Em!

Chương 57: Đồng chí



Tôi nằm ườn trên chiếc ghế dài đặt ngoài vườn cây, bóng mát cùng với gió hiu hiu thổi cũng không sao xóa đi những buồn phiền của lúc này.

Tôi đang nghiêm túc suy nghĩ, tại sao mình lại xuyên đến đây một lần nữa? Lần trước là thay đổi nguyên tác, cứu nam chính và nữ chính thoát khỏi cái kết ngược tâm( mặc dù cứu xong cũng hốt luôn nam chính về nhà), nhưng lần này là xuyên đến làm gì? Tôi thật sự không biết!

Có quá nhiều nghi vấn đang tồn tại trong đầu, đã qua 3 ngày rồi vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân, tạm thời tôi chỉ mới biết được, đứa bé gái kia chính là con gái của Phương Nghi có tên trùng với tôi, còn vì sao mà bé con lại nhờ tôi giúp đỡ nó, tôi hoàn toàn bó tay!Nếu với cái tiến độ dậm chân tại chỗ này, tôi e là mình còn bị mắc kẹt ở đây một thời gian.

Trong nhà hiện tại chỉ còn lại ba người, Phương Nghi đi dự tiệc, Thẩm Bách Niên cũng đi làm, chỉ còn lại ba Hoắc và thằng em từ trên trời rơi xuống của tôi, chỉ thấy sau một lúc tắm nắng chán chê, Ba Hoắc vui vẻ từ đâu dẫn một bé trai kháu khỉnh tầm 7 tuổi đến chỗ tôi, đưa tay xoa đầu:

- " Con chơi với em giúp ông, ông có việc bận phải đi đây một lát!"

Tôi ngọt ngào ngoan ngoãn: " Dạ!" một tiếng.

Ba Hoắc hài lòng quay đầu đi, chỉ còn lại tôi và thằng bé sinh đôi cùng trứng, cùng huyết thống này.

Mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, bé trai mới làm nũng đến ôm cánh tay tôi, ngọt ngào nói: " Chị ơi, em muốn ăn kẹo ~~"

Trái tim nháy mắt như tan ra, được phủ thêm một lớp mật ong ngọt ngào mềm mại, tôi hài lòng nhìn đứa em có cùng tên với bạn trai mình, cảm thấy nó thuận mắt và dễ thương hơn nhiều!

Đúng vậy! Nó cũng tên Thiếu Khanh! Thẩm Thiếu Khanh!

Đối với việc hai đứa con của Phương Nghi đều lấy tên mình và bạn trai mình, tôi chỉ có một ý nghĩ để giải thích! Chắc chắn là Phương Nghi và Thẩm Bách Niên hâm mộ đại danh của chúng tôi rồi!!!.

Tôi cười tươi nhìn Thẩm Thiếu Khanh trắng nõn phấn hồng, không nhịn được ngứa tay nhéo hai má phấn nộn non mềm, nheo mắt cười gian trá:

- " Hoắc Thiếu Khanh, không ngờ anh cũng có ngày làm nũng trước mặt em!"

Thẩm..à không. Chính xác là Hoắc Thiếu Khanh sau khi nghe tôi nói xong thì hai mắt trợn to, cả người cứng đờ nửa ngày mới hiểu ra, mất tự nhiên đưa tay ho khan, lỗ tai trắng nõn cũng phiếm hồng: " Cái đó...anh chỉ muốn mọi người đừng nghi ngờ!"

" Vậy sao?" tôi kéo dài thanh âm, xoa xoa hai má của anh: " Dù sao anh làm nũng với em cũng là ngàn năm có một, nào, bé Khanh Khanh đáng yêu, cười lên cái coi nào, cười một cái chị cho kẹo ăn nha!!"

Hoắc Thiếu Khanh bị hành động của tôi chọc cho thẹn quá hóa cười, tóm chặt tay, ngăn móng vuốt đang giày vò khuôn mặt bánh bao của anh lại:

- " Thôi được rồi! Đừng đùa nữa!"

Tôi nhìn dịu dàng trong mắt anh, nháy mắt sóng mũi cay cay, nhào vào lòng ôm anh thật chặt. Hoắc Thiếu Khanh hơi bất ngờ với hành động của tôi, ngạc nhiên một lát rồi ra sức vỗ về.

Tôi vùi đầu vào lồng ngực, lắng nghe tiếng tim anh đập vững vàng mới thóang yên tâm, nhỏ giọng nói: " Hoắc Thiếu Khanh! Anh làm em sợ!"

- " Anh xin lỗi!". Dịu dàng

Tôi: " Sau này đừng có dại dột như vậy nữa! "

Anh: " Ừm!"

Tôi: " Chuyện gì cũng phải nghĩ cho bản thân đầu tiên, không cần phải bảo vệ cho em!".

Anh: " Anh sẽ luôn bảo vệ em!"

Tôi đập vào vai anh một phát: " Anh chán sống rồi đó hả?"

" Không có!"

" Vậy thì phải nghe lời em, phải bảo vệ tốt bản thân mình!"

" Được!"

Hoắc Thiếu Khanh ôm chặt tôi, thắc mắc hỏi:

" Tại sao em lại nhận ra anh?"

Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại: " Nếu là em, anh có nhận ra không?"

" Có!"

" Thì đó! Chúng ta ở bên nhau cũng đã hơn mười mấy năm rồi, nếu mà không nhận ra nhau thì chia tay cho rồi!"

Huống hồ hồi còn đi học tôi được mệnh danh là " Thiên lí nhãn" đó!

Cổ tay đột nhiên bị siết chặt, tôi liền ý thức được lời vừa nói ra lúc nãy sẽ đe dọa đến sự an toàn của mình, liền mau miệng sửa chữa:

- " Ý em là bởi vì chúng ta đã quá quen thuộc nhau rồi nên không có khả năng sẽ không nhận ra nhau!"

" Ừ". Hoắc Thiếu Khanh hơi rũ mắt: " Vậy em có biết vì sao chúng ta lại trở về đây không? Hơn nữa còn ở trong thân thể của...à hai con nuôi của em?"

Tôi lắc đầu: " Em cũng không biết! Nhưng em nghĩ chỉ cần có thể giúp hai đứa nhóc một việc gì đó xong, chúng ta mới có thể về thực tại!"

" Anh thông minh như thế! Nghĩ thử xem vì lí do gì mà chúng ta bị xuyên đến đây?"

Vẻ mặt Hoắc Thiếu Khanh trầm ngâm, một lúc lâu sau tựa như nghĩ đến điều gì, nháy mắt vẻ mặt u buồn, buồn bã nói: " Có lẽ anh biết nguyên nhân chúng ta đến đây rồi!"

~~~Lời muốn nói ~~~

Mới thi xong đầu óc vẫn chưa thể tập trung như trước được nên mấy chap gần đây thường ngắn hơn trước kia, mong mọi người thông cảm!

Sắp được 100k lượt xem rồi! Nếu chap này được hơn 40 like và 5 comments, mình sẽ cố gắng bão 3 chap cho mọi người!!* Mắt lấp lánh*

P/s: Những bạn đọc thân yêu, đọc xong nhớ để lại like, comments để mình biết các bạn vẫn còn theo dõi bộ truyện!! Sắp đến giai đoạn cuối rồi, mọi người cố gắng tương tác với mình nha!!!

Hic! Là một con FA mà suốt ngày phải viết tình tiết tình cảm trong ngôn tình, khổ không tả ~~~(π~π)