Nam Chính À! Anh Phải Nghe Lời Em!

Chương 58: Thực hiện lời hứa!



" Ông ngoại! Ông lại đây, ông xem con này là con gì mà cổ dài thế?" Tôi ỷ vào ưu thế da dày thịt non làm nũng trước mặt ba Hoắc, ngây thơ hỏi.

" Là hưu cao cổ đó con!" Ông dẫn Hoắc Thiếu Khanh đi nhanh đến bên tôi, nhẹ nhàng hỏi: " Hiểu Hân có thích hưu cao cổ không?"

Tôi đảo tròng mắt, gật đầu cười tươi: " Dạ thích!"

Sau đó không một tiếng động dùng ánh mắt cảnh cáo bắn về phía Hoắc Thiếu Khanh đang nhịn cười đến mức cả người đang run lên kia.

Thật sự mà nói thì tôi cũng xem như là sống '2 kiếp người rồi', cộng lại gần 50, bắt tôi đóng giả con nít như thế này cũng làm khó tôi quá, nhưng tình thế bắt buộc không thể không giả vờ, nếu không lỡ dọa ba Hoắc lên cơn đau tim thì đến lúc đó khóc cũng không kịp.

Tôi vỗ vỗ hai má bánh bao mịn màng, nhủ thầm: " Vì cơ hội được trở về hiện tại, mày phải mặt dày hơn mới được! Fighting!!

Hoắc Thiếu Khanh sau khi nhận được tín hiệu của tôi cũng thu liễm không ít, ôm tay ba Hoắc bắt đầu làm nũng đòi ăn:

- " Ông ngoại! Muốn ăn kẹo! Ăn kẹo!"

" Được rồi! Ông dẫn cháu và chị cháu đi mua"

" Vâng ~~"

Lần này tới lượt tôi nhịn cười đến mức nội thương!

Thật hết cách, Hoắc Thiếu Khanh từng kể với tôi, lúc đầu anh xuyên về đây trước, cảm thấy mình giả vờ như trẻ con rất mất mặt, rất không có khí phách, vì vậy kiên quyết giữ vững lập trường của mình, như cũ làm một cold boy trầm mặc điềm tĩnh, ai ngờ tính tình của bé " Khanh" vốn đáng yêu, hoạt bát thích làm nũng, sau một đêm tỉnh lại liền thay đổi hoàn toàn, cả gia đình sinh nghi liền đi xem bói, gọi thầy cúng về đuổi tà, cho đi khám tâm lý các kiểu, dẫn đến làm Hoắc Thiếu Khanh cảm thấy phiền phức, liền vứt bỏ lạnh lùng để giả vờ sao cho giống như nguyên chủ thật sự.

- " Hiểu Hân". Tiếng Ba Hoắc vang lên nhắc nhở cho tôi rằng lúc nãy mình ngẩn người khá lâu, liền chạy đến bên ông, chúng tôi tiếp tục đi dạo sở thú.

Sau khi đã phụng bồi ba Hoắc đi thăm thú khắp nơi, hai tiếng sau chúng tôi mới về nhà, ba Hoắc có vẻ đã mệt, liền dặn dò chúng tôi ngồi xem TV ngoan ngoãn, còn ông thì dựa người vào ghế ở bên cạnh nghỉ ngơi.

Ba Hoắc cũng đã lớn tuổi, nhìn ông lúc này tuy an nhàn sung sướng nhưng phiền muộn giữa hai hàng lông mày lại làm cho ông trở nên già hơn số tuổi hiện tại, tóc đã bạc trắng, nét u buồn như có như không ẩn hiện trên khuôn mặt.

Tôi lên tiếng: " Ông ngoại, con có chuyện muốn nói với ông!"

Ba Hoắc nhìn tôi cười hiền lành: " Có gì con cứ nói đi!"

Tôi e dè nhìn ông, dè chừng nói: " Nhưng ông phải hứa là phải thật bình tĩnh để nghe con nói!"

Ba Hoắc hơi ngạc nhiên vì bỗng dưng tôi lại dùng lời lẽ trưởng thành như thế nói chuyện với ông, tuy nhiên ông vẫn gật đầu.

Tôi và Hoắc Thiếu Khanh đưa mắt nhìn mau, trao đổi ý kiến một chút, tôi liền trở thành người tiên phong đầu tiên.

Tôi bước lên phía trước một bước, đứng đối diện với ba Hoắc, gọi một tiếng: " Ba!" sau đó dứt khoát quỳ xuống.

Âm thanh đầu gối chạm vào sàn nhà vang lên một tiếng cạch, không gian liền yên tĩnh lại, Hoắc Thiếu Khanh cũng rất thức thời đi tắt TV đi.

Thấy Ba Hoắc ngồi cứng đơ trên ghế, vẻ mặt chưa thoát khỏi kinh hoảng, tôi liền rõ ràng nói tiếp:

- " Ba, có lẽ ba không tin, nhưng con muốn nói cho ba biết, con chính là Hiểu Hân, Hoắc Hiểu Hân!"

- " Lần trước ra đi là do ngoài ý muốn, không nói được lời cuối cùng với ba, còn bắt ba người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, là con gái bất hiếu, mong ba tha thứ mà nhận của con một lạy".

Nói rồi, không đợi ba Hoắc kịp phản ứng, tôi đã cúi thấp người xuống, dập đầu một cái.

Ba Hoắc kinh hoảng với sự việc xảy ra trước mắt, đôi mắt u buồn ánh lên ánh nước, ông run rẩy chạm vào tôi:

- " Là con thật sao Hiểu Hân?"

Nghe thấy giọng nói của ông, tôi ngẩng mặt lên nhìn, chất lỏng nơi khóe mắt không nhịn được mà chậm rãi tuôn ra.

" Là con! Con là Hiểu Hân của ba đây!"

Ba Hoắc nghẹn ngào ôm lấy tôi, gương mặt già nua thấm đẫm nước mắt: " Vậy còn thằng Khanh? Thằng Khanh đâu?"

Hoắc Thiếu Khanh nãy giờ vẫn luôn đứng nhìn từ từ đi tới, cũng quỳ xuống dập đầu một cái, ngẩng mặt lên: " Con ở đây!"

==== Lời muốn nói====

Thi xong rồi nên dạo này hơi lười.

Với lại, dạo này mình đang "trầm luân" vào đam mỹ. Nói ra thì quá trình trở thành hủ nữ của mình hơi khác người, từ lúc đầu mình vốn là một mọt ngôn tình cực kỳ bình thường, trọng sinh, xuyên không, hiện đại, tổng tài, tiên hiệp, kiếm hiệp,...vv..nói chung là ngôn tình nam nữ đều gặm tất, ngoại trừ hai thể loại đam mỹ và bách hợp.

Nhưng mà không biết từ bao giờ mà mình bắt đầu dấn thân vào con đường này, chắc là tại lần đần nhìn thấy nụ cười của idol mình- Tiêu Chiến!

Đối với một số người thì cái tên Tiêu Chiến đã không còn gì xa lạ nữa. Mình hâm mộ Tiêu Chiến từ lúc anh ấy còn là ca sĩ ở trong một nhóm nhạc. Nói đúng hơn là sau khi coi một AMV về phim Ôi! Hoàng đế bệ hạ của ta, khi thấy nụ cười của vương gia, lúc đó cũng chuyển từ kinh ngạc sang từ từ hâm mộ. Sau khi tìm hiểu, mình biết trong thời gian đó Tiêu Chiến đang chuẩn bị tham gia một bộ phim mới, hơn nữa còn là nhân vật chính làm mình vui mừng thay. Nhưng tới khi tìm hiểu kĩ mình cũng không biết là nên khóc hay nên cười, idol của mình luôn xuất hiện với vai phụ chung tình trong ngôn nhưng khi đóng chính lại là trong đam mỹ!!!

Nhưng vì muốn thấy nụ cười của idol, ngày nào mình cũng hóng tin tức của bộ phim Trần Tình Lệnh. Từ tập 1, tập 2,... Đến hết tập cuối của bộ phim mình không bỏ sót tập nào, và từ đó mình trở thành hủ nữ lúc nào không hay. Từ tiền đề trên, mình bắt đầu đọc thử bản gốc của bộ phim- Ma đạo tổ sư. Bất ngờ là từ khi xem mình lại không dứt ra được, thậm chí cảm thấy bản truyện còn hay hơn khi đã được chọn lọc tạo thành phim, điều đó đối với một hủ nữ bảo thủ như mình là một khám phá mới.

Từ từ, dần dần, sau khi đã cày đi cày lại mấy cái app ngôn tình, mình bắt đầu chuyển sang đam mỹ, và hiện giờ đã trở thành một hủ nữ cứng cỏi loại nào cũng gặm được!

Nói nhiều vậy thôi! Trọng điểm là dạo này mình cảm thấy có một số câu chuyện đam rất hay, rất muốn đăng trên Mangatoon để chia sẻ cho mọi người!( để mọi người đọc đỡ chán trong quá trình chờ đợi kết thúc của bộ truyện này!). Mong mọi người để lại ý kiến về việc này! Nếu cảm thấy không được thì mình sẽ không đăng!