Nam Chính Bệnh Kiều Xin Đừng Yêu Tôi

Chương 41: Dùng Cơm Tại Lục Gia



Đoàn Hân Nghiên hậm hực ngồi xuống ghế sopha, đôi mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm về phía Uyển Như, nếu như dùng ánh mắt mà có thể giết người thì có lẽ không biết Uyển Như đã phải chết bao nhiêu lần rồi

Mà lúc này Uyển Như đột đang ngồi đột nhiên cảm thấy rùng mình, ngước mắt liền bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí của Đoàn Hân Nghiên đang nhìn mình chằm chằm, Uyển Như liền hoảng hốt, giành lấy túi chườm đá trên tay Lục Ảnh Quân

" Lục tổng, tôi có thể tự mình làm được, không cần phiền anh"

Lần này Lục Ảnh Quân cũng không làm khó cô nữa, chính mình buông tay để cô tự mình làm

Đưa túi chườm đá cho cô xong, anh xoay người lại tựa lưng vào thành ghế, hai chân vắt chéo, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Phí Nam Dạ ngồi đối diện, điệu bộ hóng chuyện từ đầu đến giờ

" Hôm nay, cậu đến đây có chuyện gì?

Phí Nam Dạ nhìn Lục Ảnh Quân với nụ cười nửa miệng đưa tay đẩy gọng kính

" Cửa của Lục thị, hôm nay hình như có vẻ rất khó bước vào"

Lục Ảnh Quân nghe hỏi, lập tức nhếch khóe miệng

" Nếu hôm nay Phí Nam Dạ cậu đến đây chỉ để hỏi như vậy, thì Lục Ảnh Quân tôi cũng không ngại trả lời, cửa của Lục thị trước giờ vẫn luôn rất khó bước vào, còn bây giờ nếu cậu đã hỏi xong thì cậu có thể về được rồi, cửa ở phía bên kia, không tiễn"

" Tên mặt lạnh nhà cậu, nói một hai câu liền muốn đuổi khách, nói cho cậu biết Phí Nam Dạ tôi là người “có nợ tất đòi” Lục tổng cậu còn nợ tôi một bữa cơm, không phải nhanh như vậy đã muốn quỵt rồi chứ!"

Lục Ảnh Quân chân mày lập tức nhăn lại, ánh mắt khó hiểu, hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà hết người này đến người kia đến đòi cơm anh vậy. Anh đưa tay nhìn thời gian trên đồng hồ, lúc này cũng đã gần 11h trưa, cũng không còn sớm nữa

Anh đảo mắt nhìn Uyển Như vẫn đang ngồi chườm túi đá bên cạnh

" Cũng sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, cùng ăn cơm đi"

Không đợi cô lên tiếng, anh đã đứng dậy căn dặn trợ lý Hàn lập tức chuẩn bị xe, rồi sải bước đi trước, Đoàn Hân Nghiên thấy anh rời đi liền vội vã chạy theo sau

Lúc này thấy Uyển Như vẫn còn ngồi đó,Phí Nam Dạ liền bước đến bên cạnh

" Em gái nhỏ, cùng đi nào"

Dưới lầu xe đã được trợ lý Hàn chờ sẵn trước cổng Lục thị, khi chuẩn bị lên xe, nhìn thấy ba người đang đứng trước mặt, Uyển Như không biết bản thân mình nên ngồi chỗ nào mới thích hợp, nhìn qua nhìn lại cô cảm thấy vẫn là nên ngồi ghế phụ bên cạnh trợ lý Hàn là thích hợp nhất. Nói là làm Uyển Như liền nhanh chóng mở cửa xe ghế lái phụ ngồi vào, ba người còn lại cũng lần lượt ngồi vào ghế sau

Xe vừa nổ máy,thì điện thoại Lục Ảnh Quân đổ chuông, anh nhìn vào màn hình thì thấy hiển thị người gọi video call đến chính là bà nội Lục

" Alo Quân Quân à, thằng nhóc có phải con lại quên bà già này rồi phải không? lâu như vậy cũng không thấy con về thăm bà, hôm nay bà có bảo quản gia nấu rất nhiều món ngon, đều là món mà con thích, con xem trưa nay cùng Nghiên Nghiên về ăn cơm với bà già này…"

" Bà nội…là cháu đây, Hân Nghiên đây ạ!"

Bà nội Lục còn chưa nói hết câu, đã nghe được giọng nói quen thuộc gọi bà qua điện thoại, tiếng gọi vừa dứt đã thấy trên màn hình điện thoại hiện lên bóng dáng Đoàn Hân Nghiên

" Ồ…là Nghiên Nghiên đó à! con đang ở cùng với thằng nhóc Quân Quân sao, tốt quá rồi, hai đứa mau đến cùng bà ăn cơm nào, bà đã chuẩn bị rất nhiều món ngon đấy"

" Dạ được ạ! vậy chúng cháu sẽ đến dùng cơm với bà ạ!

" Được…được…bà đợi hai đứa nhé, nhanh nhé"

Lục Ảnh Quân còn chưa kịp lên tiếng thì bà nội Lục đã tắt máy. Anh chau mày khó chịu nhìn màn hình tối thui trước mặt

" Anh vẫn chưa đồng ý, sao em lại hứa với bà"

" Chẳng phải đều là đi dùng cơm sao, với lại đã lâu rồi chúng ta cũng không có ghé thăm bà, chọn dịp không bằng gặp dịp, hôm nay chúng ta ghé thăm bà luôn nha anh, em cũng rất nhớ bà"

Lục Ảnh Quân đau đầu, nhắm mắt đưa tay xoa trán, lúc này Phí Nam Dạ cũng lên tiếng

" Lâu rồi tôi cũng chưa có ghé thăm bà nội Lục, chi bằng hôm nay ghé thăm bà ấy"

Lục Ảnh Quân ngã người ra sau ghế, hai tay khoanh trước ngực nhắm mắt dưỡng thần

" Được rồi, về Lục gia"

Uyển Như từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn ba người bọn họ qua gương chiếu hậu, thấy Lục Ảnh Quân đã nhắm mắt nghỉ ngơi, cô cũng thu lại tầm mắt, nhìn ra phía cửa sổ xe, nhìn dòng người qua lại tấp nập giữa buổi trưa của tháng 12, cái tháng mà đã không còn cái nóng oi ả,bức người nữa mà thay vào đó là những cơn gió lạnh của mùa noel sắp tới

Xe dừng trong sân Lục gia, Mọi người lần lượt bước xuống xe, đã thấy quản gia đứng đợi sẵn, thấy bọn họ bước vào, vị quản gia già hiền từ cười nền nã đó tiếp

Vừa vào sảnh bà nội Lục liền vui vẻ hớn hở

" Về rồi à, cuối cùng cũng chịu về rồi à, mau vào đây"

Lúc này Phí Nam Dạ bước tới lên tiếng gọi

" Bà nội Lục, lâu rồi không đến thăm bà, bà có khỏe không ạ!"

Bà nội Lục lúc này mới chú ý phía sau còn có hai người lạ

" Dạ Dạ đó à, ôi trời thằng nhóc này lâu vậy mới đến thăm bà già này"

" Cháu chào bà ạ! bà có khỏe không ạ!"

" Cô gái này là…"

Bà nội Lục cố lục trí nhớ mình xem cô gái nhỏ đang đứng trước mặt là ai, bà nghĩ bản thân già đến quên rồi, lúc này Lục Ảnh Quân bước đến trước mặt bà lên tiếng

" Cô ấy là Tống Giai Kỳ, là người đại diện hợp tác với Lục thị chúng ta"

" Ồ…Vậy sao…mau mau vào đây"

Bà nội Lục đưa mọi người đến bàn ăn, trên bàn được dọn lên rất nhiều món mà Lục Ảnh Quân thích ăn, cả một bàn thức ăn nóng hổi, thơm phức, nức mũi

" Mau ngồi xuống, đều là người nhà cả, cứ tự nhiên nào"

Đoàn Hân Nghiên bước đến kéo ghế cho bà nội Lục sau đó ngồi kế bên bà. Lục Ảnh Quân cũng bước đến ngồi bên cạnh, trước khi ngồi xuống anh cũng không quên kéo ghế cho Uyển Như, để cô ngồi cạnh mình và cuối cùng là Phí Nam Dạ

“Quân Quân con nhìn xem, một bàn đều là thức ăn mà con thích, con xem con lại gầy đi rồi, mau ăn nhiều vào, Dạ Dạ cùng Nghiên Nghiên cũng ăn nhiều vào nhé”

Nói rồi bà nhìn về phía Uyển Như

" Cô gái nhỏ, cũng ăn tự nhiên nhé, không cần khách sáo"

" Vâng ạ! cháu sẽ tự nhiên ạ, cháu tên là Giai Kỳ, bà cứ gọi cháu là Giai Kỳ là được rồi ạ!"

" A…là Giai Kỳ à, tên thật đẹp"

Phí Nam Dạ ngồi bên cạnh lên tiếng

" Bà nội Lục, lâu ngày không gặp bà vẫn xinh đẹp, trẻ khỏe như ngày nào ạ!

Được khen bà cười vô cùng rạng rỡ

" Thằng nhóc này vẫn khéo miệng như ngày nào nhỉ, chả bù với Quân Quân nhà bà cả ngày chỉ mang bộ mặt đen dọa người, ngay cả một câu nói lấy lòng bà già này cũng không biết"

Đoàn Hân Nghiên lúc này lên tiếng giải vây

" Không phải đâu bà nội, anh Ảnh Quân tuy không biểu lộ nhưng anh ấy vẫn rất yêu thương bà đó ạ"

" Thật sao, sao bà già này lại không thấy như vậy chứ, cả năm trời ngay cả bữa cơm cũng đều là bà già này gọi đến"

Dứt lời bà không quên ném cho Lục Ảnh Quân một chút sắc mặt khó coi

Mọi người nghe được giọng bà hờn mác như vậy, lại nhìn thấy gương mặt Lục Ảnh Quân đanh lại, thì liền bật cười, người ta nói đúng, người già đôi khi tính tình giống trẻ con vậy, rất hay giận dỗi

Trên bàn ăn mọi người vui vẻ nói chuyện, ăn uống chỉ có Lục Ảnh Quân vẫn luôn kiệm lời, anh chốc chốc lại gấp thức ăn bỏ vào chén Uyển Như, hành động của anh khiến tất cả những người có mặt đều phải bật chế độ hóng hớt

Bà nội Lục ngồi bên cạnh, ánh mắt ý vị nhìn về phía Uyển Như

" Cháu là Giai Kỳ à! cháu là người đại diện của Tống gia?"

Uyển Như lúc này vội buông đũa, đáp lời bà nội Lục

" Dạ phải ạ, cháu là người đại diện cho công ty Tống gia ạ"

“Vậy ra cháu là người đoạt giải thiết kế trong lần thi đấu lần trước à”

" Cháu…"

Không đợi Uyển Như nói hết câu, Đoàn Hân Nghiên liền chen ngang cắt lời cô

" Bà nội, bản thiết kế đoạt giải lần trước là do Tống Giai Ý,chị gái của cô Tống Giai Kỳ đây thiết kế đó ạ, bộ thiết kế đó cháu cũng đã có xem qua, đúng là rất đẹp đó bà"

" Là do chị gái thiết kế sao??"

Bà nội Lục có chút ngạc nhiên, quay sang nhìn Lục Ảnh Quân

Phí Nam Dạ cũng nhìn anh, dáng vẻ có chút hiếu kì, tò mò

Lục Ảnh Quân lúc này, ngừng ăn đặt đũa xuống bàn, vẻ mặt anh chợt lạnh xuống

" Tống Giai Kỳ là người mà cháu đích thân chọn, đại diện cho Tống gia cùng Lục thị hợp tác"