Nam Chính Bệnh Kiều Xin Đừng Yêu Tôi

Chương 42: Tôi Sẽ Luôn Ở Đây



Bà nội Lục ánh mắt thâm trầm, có chút nghiền ngẫm nhìn một lượt Uyển Như, bà rất hiểu đứa cháu này của bà, trước giờ không phải là người sẽ dễ dàng ra mặt nói thay cho người khác, vậy mà hôm nay ở trước mặt bà lại lên tiếng bảo vệ cho cho người ngoài, đã vậy người ngoài này còn là một cô gái

Bà đặt đôi đũa trên tay xuống bàn, tinh quang trong ánh mắt bà lóe lên nhưng rất nhanh liền tắt, nếu không tinh ý sẽ không bao giờ nhìn thấy

Nhưng một chút mâu quang này của bà lại bị Phí Nam Dạ đang ngồi đối diện nhanh ý bắt được, anh hơi cúi đầu, đưa tay chỉnh chỉnh gọng kính, gương mặt có chút trầm tư

Bà nội Lục nhìn về phía Uyển Như nở nụ cười hiền hòa

" Mắt nhìn người của Quân Quân nhà bà trước giờ luôn rất cao, người mà được đích thân nó chọn, bà tin nhất định không phải người tầm thường… cháu nói xem có phải không Quân Quân!?"

Dứt lời bà không quên đảo mắt nhìn về phía đứa cháu trai mà bà yêu quý nhất

Vẫn gương mặt hiền hòa cùng nụ cười từ ái ấy, mặc dù bây giờ bà đã hơn 70 tuổi nhưng Lục Ảnh Quân vẫn nhìn thấy sự tinh anh và nhạy bén trong ánh mắt của bà dường như theo năm tháng thời gian lại càng trở nên sắc sảo hơn, người khác có thể không hiểu bà nhưng bà là bà nội của anh làm sao anh có thể không biết những ý vị sâu sa trong lời nói của bà

Anh chỉ im lặng nhìn bà không hề lên tiếng đáp trả

Bầu không khí chốc lát bỗng trở nên có chút an tĩnh,Phí Nam Dạ ngồi đối diện thấy vậy vội đứng dậy lên tiếng

" Bà nội bà nói xem, chỉ riêng việc cô gái nhỏ này đây, có thể khiến cho Ảnh Quân nhà chúng ta để mắt đến cũng là có chút đặc biệt rồi, có phải không ạ?"

Vừa nói anh không quên cầm đũa gắp vào chén của bà món ăn mà bà yêu thích nhất

" Bà xem miếng cá này cháu đã lấy xương ra rồi, loại cá này rất giàu chất sắt, vitamin và omega3, không những giúp suy giảm trí nhớ mà còn tốt cho tim mạch, rất tốt cho sức khỏe của người lớn tuổi,bà cũng nên ăn nhiều một chút đi ạ,

" Được rồi, được rồi, thằng nhóc cháu đúng là rất biết lấy lòng người lớn tuổi, sau này nhất định phải nhớ thường xuyên cùng bọn trẻ đến thăm bà già này đấy"

Bà nội Lục cũng không hỏi nữa, vui vẻ đưa tay cầm đũa gắp miếng cá mà Phí Nam Dạ đã gắp cho bà, bỏ vào miệng

Đoàn Hân Nghiên ngồi bên cạnh nãy giờ, chứng kiến Lục Ảnh Quân cùng Phí Nam Dạ cả hai người đàn ông trước mặt cô,kẻ trước người sau thi nhau lên tiếng bênh vực, giải vây cho Uyển Như, bàn tay dưới bàn siết chặt thành nắm đấm, cô không cam tâm

Đoàn Hân Nghiên tuy trong lòng vô cùng bực bội nhưng ngoài mặt vẫn rạng rỡ cô nở nụ cười tươi tắn nắm lấy cánh tay bà nội Lục

" Bà nội, bà quên rồi sao, Lục thị trước giờ không phải là nơi mà người bình thường có thể bước chân vào được, mặc dù cô Tống Giai Kỳ đây không phải là nhà thiết kế chính của sản phẩm, nhưng được anh Ảnh Quân đích thân lựa chọn làm người đại diện công ty cùng Lục thị hợp tác, thì con nghĩ cô Tống Giai Kỳ đây nhất định là có chỗ hơn người, bà phải tin vào mắt nhìn người của anh ấy chứ ạ"

Đoàn Hân Nghiên vừa dứt lời thì một tiếng động lớn theo đó vang lên, khiến mọi người đều giật mình kinh ngạc

Lục Ảnh Quân sau khi nghe Đoàn Hân Nghiên nói xong, anh liền đặt mạnh ly nước xuống bàn, gương mặt xám xịt u ám, anh đứng dậy xoay người hướng về phía bà nội Lục

" Bà nội, con ăn no rồi, gần cuối năm công ty còn có rất nhiều việc, con xin phép đi trước, hôm khác lại cùng bà ăn cơm"

Nói xong anh bước đến nắm lấy cánh tay của Uyển Như kéo cô cùng rời đi, trong sự ngỡ ngàng của mọi người

Uyển Như bị anh vội vàng kéo đi như vậy có chút bất ngờ nhưng vẫn không quên cúi đầu chào tạm biệt bà nội Lục

Đoàn Hân Nghiên thấy anh rời đi liền gọi với theo, cô vội vã đứng dậy đang muốn đuổi theo thì bị giọng nói đầy lạnh lẽo của anh ngăn lại

" Chẳng phải em nói lâu rồi không gặp bà nội sao? vậy hôm nay ở lại bồi bà lâu một chút, công ty còn rất nhiều việc,anh không thể đưa em về"

Đoàn Hân Nghiên thấy anh bỏ cô lại mà rời đi liền gọi lớn

" Ảnh Quân, em…khoan đã… Ảnh Quân…"

Lục Ảnh Quân như không nghe thấy tiếng Đoàn Hân Nghiên đang gọi mình, anh cứ thế nắm tay Uyển Như rời đi

Thấy Lục Ảnh Quân cùng Uyển Như đã rời đi,lúc này Phí Nam Dạ cũng đứng dậy, lễ phép cúi đầu chào tạm biệt bà nội Lục

" Bà nội, bệnh viện của cháu cũng còn rất nhiều việc, cháu cũng xin phép đi trước, cám ơn bữa cơm hôm nay của bà, món ăn rất ngon ạ, khi khác có dịp cháu lại đến thăm bà"

Bà nội Lục chỉ kịp đưa cánh tay ra giữa hư không chưa kịp nói được câu nào thì từng người một lần lượt đi mất, bà chỉ còn biết thở dài

Bóng dáng bọn họ đều đã khuất sau cánh cửa nhưng ánh mắt của Đoàn Hân Nghiên vẫn còn dõi theo tìm kiếm, bà nội Lục nhìn thấy cô như vậy, vội nắm lấy bàn tay cô vỗ về an ủi

" Nghiên Nghiên à, con đừng buồn,thằng nhóc Quân Quân này lúc nào cũng vậy, chỉ biết công việc và công việc, ngay cả bà già này nó cũng rất ít khi về thăm, con và nó cùng nhau lớn lên con cũng biết tính khí của nó rồi đó, nó là đứa trẻ từ nhỏ đã không biết bộc lộ cảm xúc, lúc nào cũng khô khan, nhưng lại là đứa sống rất có tình cảm, bà sẽ từ từ khuyên bảo nó"

Đoàn Hân Nghiên hai mắt đỏ hoe, ôm chầm lấy bà nội Lục, khóc nức nở, bà nội Lục đưa tay vỗ vỗ lưng cô thầm thở dài

Lục Ảnh Quân sau khi anh kéo tay Uyển Như ra đến cổng Lục gia, lúc này trợ lý Hàn đã chờ sẵn thấy anh nắm tay Uyển Như cùng bước ra, liền vội vã mở cửa xe cho anh

Lục Ảnh Quân không nói lời nào liền đẩy Uyển Như vào hàng ghế sau xe, rồi xoay người gương mặt đằng đằng sát khí nhìn Phí Nam Dạ

" Cậu…"

Không đợi Lục Ảnh Quân nói hết, Phí Nam Dạ liền biết Lục Ảnh Quân muốn nói gì, anh giơ hai tay ngang đầu

" Lục tổng, tôi tuyệt đối không có lên xe anh, tôi sẽ tự mình về, tài xế của tôi đang đến, anh cứ tự nhiên cùng em gái nhỏ về trước đi"

Nghe Phí Nam Dạ trả lời Lục Ảnh Quân chân mày lại, bước lên xe, xe nổ máy chạy ra khỏi Lục gia

Phí Nam Dạ đứng lại phía sau, hai tay đút vào túi quần nhìn theo chiếc xe vừa chở Lục Ảnh Quân cùng Uyển Như rời đi mà chỉ biết lắc đầu

Xe của Lục Ảnh Quân vừa rời đi thì một chiếc Benley cũng vừa chạy đến, Phí Nam Dạ chân trước chân sau bước lên xe, cùng rời khỏi Lục gia

Xe từ lúc chạy khỏi Lục gia đến giờ đã được một lúc nhưng trên xe vẫn luôn yên tĩnh đến đáng sợ, không khí nặng nề đều tỏa ra từ trên người của Lục Ảnh Quân

Uyển Như từ khi bị Lục Ảnh Quân nhét vào xe đến giờ, cô ngay cả mặt của Lục Ảnh Quân cũng không dám nhìn, cô biết anh đang tức giận nhưng lại không biết vì sao anh lại tức giận, vì rõ ràng bản thân cô đâu có làm gì đắc tội với anh cơ chứ

Trợ lý Hàn lái xe ở phía trước, nhận ra bầu không khí trong xe có chút khác thường, anh nhớ lại hình ảnh lúc nãy ở Lục gia, Lục tổng của anh vậy mà lại nắm tay một cô gái, gương mặt còn đang giận dữ, anh không biết rốt cuộc bữa cơm đó đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải lúc bước vào còn rất bình thường sao

Đột nhiên Lục Ảnh Quân gọi lớn " Dừng xe"

Không chỉ trợ lý Hàn mà ngay cả Uyển Như ngồi bên cạnh cũng giật mình hoảng hốt

Xe tấp vào bên lề, Lục Ảnh Quân liền mở cửa xe bước xuống, trước khi đi anh còn không quên dặn Uyển Như phải ngồi yên trong xe, đợi anh

Lục Ảnh Quân đi rất nhanh liền quay lại, anh ra hiệu cho trợ lý Hàn tiếp tục lái xe

Lúc này anh lấy trong túi ra là một tuýp thuốc bôi ngoài da, đưa trên trước mặt Uyển Như, nhìn thấy tuýp thuốc trên tay anh Uyển Như có chút kinh ngạc, anh vậy mà lại mua thuốc cho cô

Trợ lý Hàn nhìn thấy sự việc qua gương chiếu hậu, cũng vô cùng kinh ngạc, sau đó liền tinh ý nhấn nút điều khiển, kính ngăn từ từ được kéo lên ngăn cách giữa anh và bọn họ, tạo cho bọn họ một chút không gian riêng

Lục Ảnh Quân thấy cô vẫn bất động mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn anh, anh hít vào một hơi thật sâu, sau đó đưa tay mở nắp chai thuốc, anh đưa ngón tay trỏ lấy một lượng thuốc nhỏ, đưa đến gần vết thương trên mặt Uyển Như định bôi lên cho cô, Uyển Như theo phản xạ giật mình né tránh

Thấy cô không muốn cho mình thoa thuốc anh lạnh giọng ra lệnh

" Ngồi im"

Uyển Như liền sợ hãi không dám nhúc nhích, để mặc anh tự ý thoa thuốc cho mình, lúc này Lục Ảnh Quân đưa tay vén lên vành tai cô, mái tóc dài đang che đi vết thương bên má, sau đó nhẹ nhàng thoa thuốc

Nhìn thấy dáng vẻ rụt rè nhút nhát của cô, đột nhiên anh cảm thấy lòng mình cũng trở nên mềm lại, bàn tay thoa vết thương càng chậm rãi hơn

" Sau này có chuyện gì cũng không cần phải sợ, Có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ em"

Uyển Như như không tin vào tai mình, cô ngẩn đầu, ngạc nhiên nhìn anh, bốn mắt chạm vào nhau thật lâu không hề dời đi, động tác thoa thuốc của Lục Ảnh Quân cũng dừng lại, anh tiến đến, cúi người xuống hôn lên vầng trán cô, giọng dịu dàng

" Sau này em không cần phải một mình chịu đựng nữa"

Đôi mắt to tròn đang nhìn Lục Ảnh Quân của cô, lúc này đang dần dần nhòe đi vì nước mắt

Từ khi rời khỏi quê nhà lên thành phố lập nghiệp, vì tính cách hướng nội cô không có nhiều bạn bè, đơn độc nơi thành phố hoa lệ, đối mặt với muôn vàn khó khăn vẫn luôn một mình chịu đựng, lâu dần khiến cô cứ nghĩ rằng bản thân mình đã thật sự trở nên mạnh mẽ, có thể một mình đối mặt với mọi thứ, nhưng cho đến ngày hôm nay cô mới biết, tất cả những thứ mạnh mẽ mà cô nói chỉ vỏ bọc mà cô cố gắng ngụy tạo bấy lâu nay dường như trong chốc lát đều sụp đổ trước sự dịu dàng của người đàn ông tưởng chừng rất đáng sợ này

Cô nấc lên từng tiếng nức nở như một đứa trẻ, có lẽ những sự kìm nén bấy lâu nay như được giải tỏa

Anh ôm cô vào lòng,dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt của cô, giọng điệu vô cùng ôn nhu

" Ngoan, đừng khóc, Tôi ở đây, sẽ luôn ở đây, ngay bên cạnh em"